Chờ Em Trưởng Thành

Chương 8



Tôi thật sự đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Lý Kỵ Tiêu trong trường.

Ngày hôm sau, khi đang huấn luyện quân sự, khán đài sân bóng đối diện bỗng xuất hiện một đám nam sinh, khoác vai bá cổ nhau huýt sáo về phía này.

Nói là muốn xem em gái của đại ca học đường trông như thế nào.

"Trong đó có mấy người trông cũng được ghê!" – bạn cùng phòng Tiểu Thanh chạm vai tôi nói nhỏ.

Dưới ánh nắng gay gắt, tôi thật sự không còn hứng thú gì.

Tùy tiện liếc qua một cái, quả thật có một người nổi bật hơn cả.

Cậu ta đeo kính, vậy mà lại toát lên khí chất học bá tà mị, bị cả nhóm bạn nam vây quanh ở giữa.

Phần lớn thời gian, cậu chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, ngồi phơi nắng.

Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn sang chỗ chúng tôi.

"Nghe nói cậu ấy là hoa khôi nam của khoa Kinh tế, còn là thành viên hội sinh viên nữa! Thầy giáo kêu đến kiểm tra đấy!"

Tôi chỉ ừ hử cho có lệ. Trong lòng chỉ mong huấn luyện nhanh nhanh kết thúc.

Từ nhỏ sức khỏe tôi đã yếu, lần này đứng phơi nắng suốt nửa tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng choáng váng.

Quất Tử

Trước mắt chợt tối sầm, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực.

Tai tôi lờ mờ nghe ai đó đang gọi: "Nam Nam!"

...

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trên giường bệnh của phòng y tế trường.

Vừa mở mắt ra, thấy bác sĩ đang dặn dò với một nam sinh dáng người cao lớn.

"Em này vốn đã thiếu máu, lại không ăn sáng, may mà các em đưa đến kịp, nếu không nặng có thể ngất luôn."

Nghe thì có vẻ nghiêm trọng. Kỳ lạ là tôi lại chẳng cảm thấy gì mấy.

Nam sinh ấy đang quay lưng về phía tôi, gật đầu nghe dặn, rồi cầm lấy đơn thuốc bác sĩ đưa.

Thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt Lý Kỵ Tiêu liếc qua, mang theo chút tức giận.

Anh kéo tấm rèm quanh giường, chắn ánh mắt từ bên ngoài:

"Tần Nam! Em không biết mình bị thiếu m.á.u à? Bữa sáng cũng không ăn?"

Giọng anh hạ thấp, nhưng rõ ràng là đang trách móc.

Lời vừa dứt, tấm rèm bị một bàn tay khác kéo ra.

Một nam sinh có gương mặt thanh tú bước vào, nhẹ nhàng kéo tay anh:

"Con gái vừa tỉnh, đừng dọa em ấy."

Tôi nhận ra cậu ấy – chính là người ngồi giữa đám con trai hôm huấn luyện, người nổi bật nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói cũng giống như vẻ ngoài của cậu – thu hút, dịu dàng.

Tôi liếc cậu một cái, rồi lặng lẽ quay đầu nhìn Lý Kỵ Tiêu, ánh mắt có phần bướng bỉnh.

Có vẻ anh cũng chưa từng thấy tôi thế này, khẽ sững người. Rồi đột nhiên quay đầu nói với cậu kia:

"Em gái tôi nhát người lạ, cậu ra ngoài trước đi."

Tôi lúc nào nói mình sợ người lạ chứ?

Cậu ta mím môi, nhìn tôi thật sâu, rồi vẫn rời đi.

Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai người, Lý Kỵ Tiêu như thở ra một hơi thật khẽ, rồi cầm lấy hộp giữ nhiệt trên bàn.

Mở ra, là một phần súp gà thơm nức, mùi hương tỏa ra ngào ngạt.

"Biết em không thích đồ ăn căng-tin, anh đặc biệt mượn nồi của dì nấu cho em, nếm thử xem."

"Tiểu tổ tông."

Lý Kỵ Tiêu gần như nghiến răng nói ra ba chữ này.

Nhưng tay vẫn bưng bát canh gà, nhẹ nhàng quấy muỗng, đưa đến trước mặt tôi:

"Cẩn thận, đừng để bỏng."

Nhìn dáng vẻ ấy của anh, không hiểu sao tôi lại muốn thử xem giới hạn của anh đến đâu.

Tôi nhìn anh chăm chú, không hề nhúc nhích.

Anh nghiêng đầu:

"Không lẽ còn muốn anh trai em đút nữa hả?"

Tôi mím môi, không nói tiếng nào.

"Em đúng là tổ tông của anh."

Cuối cùng, Lý Kỵ Tiêu vẫn chịu thua, ngồi xuống, thổi nguội rồi đưa muỗng đến sát miệng tôi.

"Anh à… xin lỗi."

Tôi không phải kiểu được lợi còn giả vờ ngoan ngoãn.

Nhưng lợi lần này tôi nhận được thật sự khiến tôi vui.

Vì vốn dĩ, tôi cố tình mà. Nhưng chỉ lần này thôi.

"Về sau, em sẽ dần dần thích nghi được." – Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói.

Không biết vì sao, Lý Kỵ Tiêu trầm mặc một lúc, chỉ đáp:

"Không sao đâu."

Rồi tiếp tục đút cho tôi ăn.