Tò mò quay sang hỏi dì Lý: "Dì ơi, anh học đại học nào vậy ạ?"
Vừa dứt lời, người đối diện đã bật cười khẩy một tiếng.
"Tôi ở ngay đây mà, sao không hỏi thẳng?"
Tôi mím môi.
Dì Lý gõ đũa vào tay cậu ta: "Nhìn cái bộ dạng dữ dằn đó xem, Nam Nam có dám bắt chuyện với con không!"
Rồi quay sang tôi, đổi giọng dịu dàng ngay lập tức như lật mặt: "Cái dáng vẻ hung dữ của nó vậy mà hồi đó lại đỗ vào Đại học Đông Kinh, đúng là ăn may."
Tôi tròn mắt nhìn người đối diện.
Lý Kỵ Tiêu tựa vào ghế, bình thản nhìn lại tôi, trong mắt còn phảng phất ý cười.
Thật sự khiến tôi hơi bất ngờ...
Dù sao thì anh trông giống người đánh nhau giỏi hơn là học giỏi.
Đặc biệt là hôm qua tôi thấy anh một tay xách bổng vali mà tôi dùng cả hai tay cũng chẳng nhấc nổi.
"Anh trai."
Thật ra tôi thích nghi khá nhanh. Lúc đầu gọi vậy còn thấy gượng, nhưng mấy lần là quen.
Dưới ánh đèn, tôi lại thấy người đang ngồi trước bàn học kia, hình như tay hơi run lên một chút.