Mọi việc thương nghị xong, đám người không dám nấn ná quá lâu, lần lượt tản ra rời đi.
Chu Chiêu dẫn theo Lưu Hoảng, thong dong dạo quanh mấy vòng ngoài phố, còn mua thêm hai vò rượu, chầm chậm trở về nội thành.
“Đường chủ, tiểu nhân tìm người khắp nơi!”
Vừa tới chân bậc thang, đã thấy một tiểu đệ Thiên Cơ Đường thở hồng hộc chạy tới.
Chu Chiêu liếc mắt nhận ra ngay đây chính là một trong hai kẻ may mắn sống sót sau trận vào thành hôm trước cùng Tề Minh, người này không có họ, chỉ có đơn danh là Lục Tùng.
Chu Chiêu đưa vò rượu cho Lưu Hoảng:
“Ngươi về trước đi, ta đi rồi về ngay.”
Lưu Hoảng định nói thêm vài câu, nhưng lòng bàn tay bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh —— không biết từ khi nào, Chu Chiêu đã nhét hai tấm lụa mỏng vào tay hắn.
Một luồng kình phong quét qua, thổi tung mấy sợi tóc trên trán Chu Chiêu, dễ dàng hóa giải chưởng lực kinh người kia.
Thiên Xu loạng choạng ngã ngồi lại ghế, trừng Chu Chiêu đến rách cả mắt.
Rất mạnh!
Chu Chiêu thầm giật mình Tần Thiên Anh tuyệt đối là người võ công cao cường nhất nàng từng gặp!
“Ngọc Hành tới rồi, ngồi xuống đi.”
Tần Thiên Anh hờ hững nói, hoàn toàn coi như không thấy màn tranh chấp vừa rồi.
Chu Chiêu thuận mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy Ngọc Hành mặt mày trắng bệch như ma chết, lảo đảo bước vào.
So với tối qua, hôm nay Ngọc Hành càng thêm xanh xao nhợt nhạt, mùi phấn son trên người còn hắc hơn cả Thiên Xu.
“Thiên Quyền, lát nữa ở lại, lão phu có chuyện quan trọng cần ngươi ra ngoài làm.”
Thiên Quyền thoáng sững người, nhưng vẫn lập tức chắp tay:
“Vâng.”
Chu Chiêu nghe xong, mí mắt phải lại giật dữ dội.
Hỏng bét rồi!
Kế hoạch vốn định tối nay kiểm tra lại lệnh bài, giờ Thiên Quyền phải ra khỏi thành, chẳng phải kế hoạch lại đảo lộn hết sao?
“Chắc các ngươi cũng nghe rồi —— gần đây, tên Triệu Dịch Chu kia dẫn theo Đại quân truy sát người của Thiên Anh Thành.
Lão phu đã ra lệnh, từ hôm nay bốn cổng thành đều đóng chặt, không ai được tự tiện ra vào, đợi qua cơn sóng gió rồi tính sau.”
“Người Thiên Anh Thành chúng ta, đều là những kẻ không còn quê hương, tha phương cầu sinh.
Lão phu định nhân dịp Rằm tháng Bảy, làm một hội thả đèn, để toàn thành cùng nhau tế bái người cũ.
Một là xoa dịu bất an của mọi người trước hành động của triều đình.”
“Hai là, tránh để đám rảnh rỗi sinh nông nổi kia suốt ngày lông bông trong thành, gây chuyện thị phi.”
Tần Thiên Anh nói rất nhanh, càng nghe, dự cảm bất an trong lòng Chu Chiêu càng mãnh liệt.
“Trừ Thiên Quyền ra ngoài, sáu người các ngươi ——”
“Thiên Xu và Khai Dương phụ trách nội thành; Chu Chiêu ngươi từ Huyền Vũ Đường lên, tiếp tục lo Huyền Vũ Đường; Ngọc Hành sang Thanh Long Đường chỗ cháu ngươi; Dao Quang lo Bạch Hổ Đường; Từ Nguyên đi Chu Tước Đường.”
“Không chỉ lo chuyện hội đèn, mà còn phải đảm bảo an toàn trong thành, phòng ngừa Đại quân tập kích bất ngờ, đồng thời tra ra nội gián ẩn trong thành.”
Tần Thiên Anh quét mắt nhìn quanh một vòng:
“Ngày thường các ngươi ăn bổng lộc ngoại đường, giờ là lúc bảo vệ bọn họ.”
Chu Chiêu nghe, cố nhịn không quay đầu nhìn Tô Trường Oanh, nhưng trong lòng đã gào lên một tiếng:
Chết rồi!
Cú ra tay đột ngột như thần bút của Tần Thiên Anh, đã trực tiếp chia cắt hoàn toàn mấy người bọn họ, làm loạn sạch mọi kế hoạch đã định sẵn.
Theo như sắp xếp này, lịch tuần tra trong địa quật nội thành tám chín phần mười cũng sẽ thay đổi.
Thiên Quyền ra ngoài, Ngọc Hành thì bị điều đi ngoại đường, cục diện xáo trộn hoàn toàn.
Nếu không phải Chu Chiêu cực kỳ chắc chắn rằng đêm qua tuyệt đối không bị ai phát hiện, hơn nữa nàng và Tô Trường Oanh ngoài mặt chẳng những không có giao tình, thậm chí từng sinh tử đối địch, thì nàng đã phải nghi ngờ —— có phải lão hồ ly Tần Thiên Anh sớm đã nhìn thấu mọi mưu tính của bọn họ hay không.
“Thành chủ anh minh!”
Đầu óc xoay chuyển cực nhanh, miệng Chu Chiêu lập tức hô theo Thiên Xu —— nịnh hót không kém chút nào.
Tần Thiên Anh hài lòng gật đầu, vỗ tay hai tiếng.
Cửa bếp mở ra, sáu lão nhân vận áo vải xám đồng bộ, lưng hơi còng, tay chắp trước ngực, cúi đầu rón rén đi ra.
“Đây là mấy vị thợ thủ công ta đặc biệt mời tới, đều là bậc thầy chế đèn.
Làm nghề gì giỏi nghề đó, lão phu hiểu rõ, các ngươi đánh nhau thì giỏi, nhưng chuyện thô vụn này, các ngươi so ra còn thua xa mấy người thợ lành nghề.”
Lời còn chưa dứt, sáu người nọ liền như được ra lệnh, mỗi người lần lượt đứng sau lưng một Đường chủ, trừ Thiên Quyền.
Chu Chiêu liếc mắt, thấy sau lưng mình là một ông lão chừng năm mươi tuổi, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, đôi tay đầy vết chai đan vào nhau trước ngực, nhìn thoáng qua, thật sự có vài phần ra dáng thợ giỏi.
Chỉ có điều, Chu Chiêu thừa biết, đây chẳng qua là giám thị mà Tần Thiên Anh sắp xếp bên cạnh bọn họ.
Hắn nghi ngờ trong thành có nội gián, nhưng không biết kẻ nào, vậy nên dứt khoát nghi tất cả.
Chu Chiêu cụp mắt tình thế này, thực sự không ổn rồi.
Thiên Quyền đi rồi, nàng, Tô Trường Oanh và Từ Nguyên đều bị điều ra ngoại thành, bên cạnh còn kèm theo một lão già không rời nửa bước.
Vậy thì làm sao có cơ hội ra tay với cơ quan trong địa quật?
“Đa tạ Thành chủ, Thành chủ lo nghĩ chu toàn như vậy, bọn ta vừa nghe nhiệm vụ đã toát mồ hôi lạnh.
Làm đèn thì chịu, chứ đánh người thì lại rành.”
Đám người đều cười ầm lên.
Tần Thiên Anh khoát tay:
“Vậy thì ai về việc nấy.”
Lúc ra cửa, Chu Chiêu và Tô Trường Oanh lướt qua nhau, trao đổi một ánh mắt.
Cả hai đều nghĩ lấy bất biến ứng vạn biến, trước tiên cứ hoàn thành từng việc đã định, rồi tìm cơ hội sau.
Thế nhưng mãi tới ngày mười ba tháng Bảy, cơ hội ấy vẫn chưa hề xuất hiện.
Ngay cả Thiên Quyền cũng chưa về.
Trăng non ngày nào giờ đã dần tròn đầy, nếu còn không ra tay, sẽ hoàn toàn không kịp nữa!