Mấy ngày liền, trời thành Thiên Anh đều trong xanh không một gợn mây.
“Tử Kim Chùy, ngươi đừng có ăn nói hồ đồ.
Ngươi chắc chắn trong chuyện này không có bẫy chứ?
Nếu Chu Văn giả vờ quy hàng, thì chúng ta vừa ra khỏi cửa đã tự chui đầu vào rọ rồi!”
Trong thư phòng của trại chủ Thiên Hư Trại, ba người đang ngồi quanh bàn.
Điền Kính xoay xoay viên kim châu trong tay, giọng đầy nghi hoặc.
Tử Kim Chùy vừa nhận được mật thư của Chu Văn, hẹn bọn họ giờ Ngọ hôm nay đến rừng tùng ngoài Huyền Vũ Môn để đón tiếp.
Chu Văn nói rằng hắn đã cướp được một món báu vật từ Ngư Dương, muốn quy hàng Thiên Hư Trại.
Điều kiện duy nhất là bọn họ phải che chở hắn cùng Chu Vũ, đồng thời thay họ giết Chu Chiêu báo thù.
Giờ Ngọ đã gần kề, nhưng cả ba người vẫn chưa quyết định xong.
“Không thể nào!”
Tử Kim Chùy gầm lên.
“Chu Vũ là do Chu Văn một tay dắt theo từ nhỏ.
Bây giờ hắn bị một ả nha đầu từ đâu chui ra phế đi, vậy mà mụ điên Thiên Đấu kia chẳng những không giết Chu Chiêu báo thù, lại còn để ả ta làm tam đương gia!
Nếu trong quần có hạt giống, thì ai mà chịu nhịn chuyện này?!
Đổi lại là ta, ta phải nghiền nát đầu kẻ thù, không làm được thì đừng gọi ta là Kim!”
Tử Kim Chùy là một đại hán mặt mày dữ tợn, lúc nói chuyện bụng mỡ rung bần bật, nước bọt văng tứ tung.
Hắn vung cây chùy trong tay, lý lẽ đanh thép trước mặt trại chủ Hoảng Tam Bạch.
“Đại ca, Tôn Hữu Thiện đang gây nội chiến, Thiên Đấu bị tổn thất nặng nề, hiện giờ không phải đối thủ của chúng ta.”
“Nếu Chu Văn từ Ngư Dương mang báu vật về quy hàng, chúng ta nuốt trọn hắn, thì vị trí đường chủ Huyền Vũ Đường chắc chắn sẽ thuộc về đại ca!
Khi đó, chỉ một Thiên Nữ Trại thì có gì đáng sợ?”
“Chu Văn và ta vốn cùng một sư môn.
Năm đó nếu không phải vì Chu Vũ mê nữ sắc, muốn theo Thành Ngọc Viện, thì hai huynh đệ bọn hắn đã gia nhập Thiên Hư Trại từ lâu.”
Tử Kim Chùy nói đến đây, trong lòng có chút chột dạ.
Hắn và Chu Văn tuy cùng môn phái, nhưng nói cho cùng, Chu Văn vẫn là sư huynh của hắn, võ công cao hơn hắn một bậc.
Nhưng hắn đến Thiên Hư Trại trước, được phong làm tam đương gia.
Khi Chu Văn đến sau, không chịu dưới trướng hắn, lại lo Chu Vũ sa vào ổ phụ nữ ở Thiên Nữ Trại, nên mới chọn gia nhập Thiên Đấu trại.
Nếu không phải lần này Chu Chiêu phế bỏ Chu Vũ, thì Chu Văn sao có thể gửi thư cúi đầu với hắn?
Nghĩ đến chuyện sắp đè đầu cưỡi cổ một kẻ từng kiêu ngạo hơn mình, Tử Kim Chùy không khỏi hưng phấn!
“Lại nói, dù có bẫy đi nữa, chẳng lẽ Thiên Hư Trại lại sợ một Thiên Đấu Trại tàn tạ?”
Hắn đập tay lên ngực, khinh bỉ liếc Điền Kính:
“Ngươi nhát như cáy!
Không dám đi thì ta dẫn người đi.
Đến lúc ta mang báu vật về, đừng có mà đỏ mắt!”
Hoảng Tam Bạch trầm ngâm một lát, gật đầu:
“Đáng để đánh cược.
Hai người các ngươi cùng đi.”
“Chu Văn có thể không cần quay về, nhưng báu vật nhất định phải mang về.”
Hắn suy nghĩ thêm, rồi bổ sung:
“Y theo kế hoạch cũ, tách nhóm ra khỏi thành, hội hợp với huynh đệ ngoài kia.
Ta sẽ cử người theo dõi Thiên Đấu.
Nếu có biến, lập tức truyền tin.”
…
Giữa trưa, ánh nắng gay gắt đến mức khiến da người bỏng rát.
“Đến rồi!
Đến rồi!
Ha ha, ta đã nói mà, Chu Văn không giở trò đâu!”
Tử Kim Chùy đứng trên tảng đá lớn, vừa lau mồ hôi vừa cười ha hả.
“Thiên Đấu còn tưởng hắn về vào ngày mai, ha ha ha!