Nơi giao nhau giữa Hằng Sơn của quận Đại và Quảng Dương chính là Thiên Anh Thành.
Cơn mưa dữ dội lúc hoàng hôn kéo đến nhanh chóng, mây đen dày đặc che kín bầu trời, chỉ trong khoảnh khắc, ban ngày đã hóa thành đêm tối.
…
Tay khẽ phủi lớp tro trên cây gậy chọc lửa, Tôn Hữu Thiện ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang bị thuộc hạ của mình vây quanh.
Bọn chúng đều là người của Thiên Đấu Trại thuộc Thiên Anh Thành.
Trại này chuyên giỏi võ nghệ, thường xuyên xuất thành “tìm miếng ăn”, lần này vận may cũng không tệ, cướp được một đoàn xe chở lụa.
Lụa có thể quy đổi thành tiền bạc, chỉ là quá quý giá, dính mưa một chút cũng không ổn.
Trước khi cơn mưa kéo đến, Tôn Hữu Thiện đã tìm được một ngôi miếu hoang để dừng chân.
Hắn lạnh lùng nói:
“Ta nói lại lần nữa, cút ra ngoài!
Chỗ này gia gia các ngươi đã chiếm rồi!”
Thiếu niên kia sau lưng mang một thanh đại hoàn đao khảm kim tuyến.
Tôn Hữu Thiện tuy không phải người dùng đao, nhưng chỉ liếc mắt cũng nhận ra đây không phải thần binh thì cũng là một thanh lợi khí.
Trong miếu không có nước mưa rơi vào, thế nhưng hắn vẫn đội một chiếc đấu lạp, chỉ để lộ đôi môi mỏng mím chặt cùng một nửa khuôn mặt trắng bệch như người chết.
Hắn không có hành lý, chỉ vác trên vai một chiếc hòm gỗ vuông vắn, trông giống như hòm thuốc của lang trung.
“Thằng nhãi ranh!
Bị điếc à?
Không nghe thấy gia gia ngươi nói gì sao?
Nếu còn không cút đi, đừng trách gia gia không khách khí!”
Thiếu niên vẫn im lặng, nhưng Tôn Hữu Thiện lại có thể rõ ràng cảm nhận được khí thế của hắn đã thay đổi.
Loại cảm giác này giống như một con mãnh thú bị ruồi nhặng quấy nhiễu, cực kỳ khó chịu, tùy thời có thể nổi điên.
Đi về phía trước một đoạn nữa chính là Thiên Anh Thành.
Mà kẻ đơn độc lên Thiên Anh Thành, tuyệt đối không phải hạng người hiền lành.
Tôn Hữu Thiện nghĩ vậy, nhưng cũng không ngăn cản đám thuộc hạ lớn tiếng hò hét.
Một tên thiếu niên có vẻ khó chơi thì sao chứ?
Trong Thiên Đấu Trại, nào có mấy ai là kẻ hiền lành?
Đúng lúc ấy, hắn bất giác dựng thẳng lỗ tai, nhìn về phía cửa miếu.
Ngôi miếu hoang đầy mạng nhện và cỏ dại, nhưng ngay khoảnh khắc có người mới bước vào, dường như bỗng chốc sáng bừng lên.
“Hôm nay huynh đệ chúng ta vận khí không tệ! Ở nơi hoang vu thế này, lại có một tiểu cô nương xinh đẹp đến nương náu!
Hay là một hồ tiên đến câu hồn người?”
“Tôn Tam ca, huynh lên trước đi!
Chúng ta không tranh giành phần mở màn với huynh!”
Tôn Hữu Thiện không để ý đến những lời bông đùa tục tĩu của bọn thuộc hạ, chỉ im lặng quan sát tiểu cô nương vừa bước vào.
Nàng trông chừng mười sáu, mười bảy tuổi, làn da non mịn tựa có thể vắt ra nước, loại dung mạo này chỉ có thể được nuôi dưỡng trong nhà quyền quý.
Nàng vận một bộ kỵ trang màu đen, tựa như muốn hòa lẫn vào màn đêm.
Trên thắt lưng nàng cài nghiêng một thanh chủy thủ.
Thanh chủy thủ trông có vẻ bình thường, nhưng lưỡi dao lại phản chiếu ánh sáng xanh, quan sát kỹ sẽ thấy trên thân khắc hai chữ nhỏ “Thanh Ngư” uốn lượn như rồng bay phượng múa.
Nhưng điều thu hút ánh nhìn nhất không phải là vũ khí, mà là hai dải phát đái ướt sũng bởi cơn mưa, rủ xuống trước ngực nàng.
Một dải viết “Thiên lý chiếu chiếu”, một dải lại ghi “Bách vô cấm kỵ”.
Sự kết hợp giữa hai màu đen trắng, tựa như câu đối treo trên linh đường, khiến người ta cảm thấy bất an.
Kỳ nhân giữa cơn mưa, hết người này lại đến người khác.
Tôn Hữu Thiện vừa nghĩ, vừa nhìn thấy tiểu cô nương ấy chậm rãi đi về phía hắn.
Nàng không chút khách khí đặt chiếc ô xuống, rồi thản nhiên ngồi xuống bên đống lửa, bộ dáng y hệt chủ nhân nơi này.
“Ca ca còn đứng đấy làm gì?
Mau tới ngồi đi.”
Thanh âm nàng mang theo sự lãnh đạm, phối hợp với đôi mắt phượng xếch lên, khí thế so với nữ tử bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhưng dù vậy, gã đại hán vừa nói lời tục tĩu vẫn lộ ra ánh mắt dâm tà.
Gã đảo mắt nhìn quanh, cười lớn:
“Ha ha, quả nhiên thiên hạ đảo lộn rồi!
Nay tiểu cô nương còn gấp gáp hơn cả gia gia!
Mới gặp đã gọi ca ca rồi!”
Mấy tên xung quanh đều cười ầm lên, chỉ có Tôn Hữu Thiện là không cười.
Hắn kinh ngạc phát hiện, thiếu niên đội đấu lạp ban nãy còn đầy vẻ khó chịu, lúc này lại như một con mèo được v**t v*, chớp mắt đã trở nên ngoan ngoãn.
Tiểu cô nương kia không phải đang gọi thuộc hạ của hắn – Chu Vũ, mà là gọi thiếu niên đội đấu lạp kia.
Bọn họ là cùng một phe!
Tôn Hữu Thiện không lên tiếng nhắc nhở Chu Vũ, hắn muốn xem rốt cuộc cô nương này có bản lĩnh thật hay chỉ là hư trương thanh thế.
Chu Vũ thấy không ai phản đối, cười hề hề, liền vươn tay định túm lấy tiểu cô nương.
Nhưng nàng lại như không hề để ý, chỉ tự nhiên lấy ra ba cái bánh thịt, đưa tới gần đống lửa để hâm nóng.
Sự khinh miệt trắng trợn!
Cơn giận trong lòng Chu Vũ lập tức bùng lên, gã vung mắt nhìn quanh, nhấc cao cây đại chùy trong tay.
Nhưng ngay lúc chùy vừa giơ được một nửa, gã bỗng cảm thấy eo mình bị siết chặt.
Ngay sau đó, trời đất như đảo lộn.
Chu Vũ hoảng sợ phát hiện, mình đã bị thiếu niên đội đấu lạp kia túm chặt, nhấc bổng lên không trung!
Bên trong miếu, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Ngay cả Tôn Hữu Thiện cũng không khỏi kinh ngạc.
Chu Vũ thân hình cao lớn vạm vỡ, lại cầm trong tay cây đại chùy nặng hơn trăm cân, vậy mà thiếu niên kia có thể dễ dàng nhấc bổng gã lên mà không tốn chút sức lực nào.
Chỉ bằng điểm này đã đủ chứng tỏ hắn là kẻ trời sinh thần lực!
Bị bắt giữ, Chu Vũ giãy giụa kịch liệt, đám người Thiên Đấu Trại lập tức bừng tỉnh, rút vũ khí ra, sẵn sàng lao vào giao chiến.
Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói lãnh đạm vang lên:
“A Hoảng, nếu huynh không mau qua đây, bánh thịt sẽ bị ta ăn hết mất.
Mau thả người xuống đi, muốn đánh nhau cũng phải ăn no trước đã.
Huynh nói xem, có đúng không, Tôn Tam ca?”
Chu Chiêu vừa nói, vừa tiện tay ném một chiếc bánh thịt cho Tôn Hữu Thiện, giọng điệu nhẹ nhàng như đang trò chuyện với bằng hữu.
Nàng mỉm cười, nhưng trong lòng đã lặng lẽ vặn tai Lưu Hoảng một cái.
Tất cả đều đúng như nàng dự đoán.
Lúc Chương Nhiên giao thanh chủy thủ Thanh Ngư cho nàng, ông ta còn kèm theo một đạo bổ nhiệm lệnh của Đình Úy Tự.
Từ hôm nay, nàng – Chu Chiêu – chính thức nhậm chức, trở thành Tiểu Chu đại nhân.
Nhận được thứ mình muốn, nàng không dây dưa nữa.
Sáng sớm hôm sau, nàng lập tức rời khỏi Trường An, một mình một ngựa chạy thẳng về phía đông bắc, đến Thiên Anh Thành.
Nhưng không ngờ, Lưu Hoảng lại đợi nàng ở cái nơi quỷ quái này!