So với việc Chu Chiêu dẫn theo một đám người đông nghìn nghịt đến đưa mẫu thân hắn đi, khiến toàn thành ồn ào náo động, thì hắn tự mình lặng lẽ đi mời vẫn tốt hơn.
Hắn sải bước rời đi, nhưng khi đến cửa lớn nhà họ Tào, chợt khựng lại.
Khoan đã, hắn nghe lời Chu Chiêu làm gì chứ?
Lại còn ngoan ngoãn nghe theo mà không chút oán giận nữa?
Chu Chiêu thậm chí còn chưa nói vì sao phải đưa mẫu thân hắn đến Đình Úy Tự!
Những câu hỏi của hắn, nàng một câu cũng chưa trả lời!
“Chu Chiêu, cô nương còn chưa vào Đình Úy Tự làm quan, đã dám sai phái bọn ta rồi?
Ta nói cho cô hay, nếu triệu tập từng ấy người đến Đình Úy Tự mà không nói ra được ba bốn câu có lý, thì cô nương sẽ thành trò cười cho thiên hạ đấy.”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Chúc Lê không chút khách khí ném hung khí và áo nhuốm máu qua.
“Ta tìm thấy chúng dưới giường của Vu Thanh.
Hàn Trạch, đi thôi!”
Nghe vậy, Hàn Trạch lập tức cắm đầu chạy theo.
Mẫn Tàng Chi bị mấy thứ đó đập thẳng vào mặt, nụ cười trên môi thoáng chốc sượng lại.
Hắn im lặng sờ sờ sống mũi mình, không biết nên khóc hay cười.
Chu Chiêu người này, căn bản không phải đang phá án.
Nàng rõ ràng là đang thuần chó thì có!
Nàng sắp đặt đâu ra đấy, vậy mà thật có kẻ nghe theo!
“Chúc Lê!” Mẫn Tàng Chi gọi.
Chúc Lê thoáng khựng lại nhưng không quay đầu, chỉ sải bước rời đi, bên cạnh là Hàn Trạch đang lầm bầm làu bàu.
Chu Chiêu nhìn bóng lưng hắn, cảm giác quen thuộc kỳ lạ lại dâng lên trong lòng.
Thật kỳ quái—nàng mới biết đến cái tên Chúc Lê vào ngày hôm qua, thậm chí hôm nay mới thực sự thấy rõ diện mạo hắn.
Nàng lắc đầu, đây không phải lúc để bận tâm chuyện này.
…
Tại đại đường của Đình Úy Tự, người đứng chen chúc chật ních.
Trần Ngọc Chiêu nhìn Chu Chiêu đứng trên bậc cao nhất, ánh mắt phức tạp.
Xung quanh là những tiếng bàn luận xôn xao không dứt.
Từ lúc niêm yết bảng thông báo đến giờ mới qua nửa ngày, bọn họ còn chưa hiểu rõ đầu đuôi vụ án, chưa kịp cầm bút viết một chữ, vậy mà Chu Chiêu đã nộp bài rồi.
Hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi—trước đây khi cùng Chu Yến điều tra án, cái cảm giác “nửa cân tám lạng” kia căn bản chỉ là ảo giác của hắn.
Nếu không thì chính là Chu Yến đã nể mặt hắn mà nhường một chút.
Dù gì đi nữa, Chu Yến là người ôn hòa, nhã nhặn nhất mà hắn từng gặp, đúng chất một vị quân tử thực thụ.
Nhưng…
Dù là cùng cha cùng mẹ sinh ra, muội muội của Chu Yến—Chu Chiêu—rõ ràng không thích kiểu “nửa cân tám lạng”.
Nàng thích kiểu “để kẻ khác trông mà đuổi theo cũng không kịp”.
“Bốp!”
Một tiếng gõ bàn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Ngọc Chiêu.
Thường Tả Bình trầm giọng:
“Chu Chiêu, người đã có mặt đủ cả.
Ngươi nói đi, rốt cuộc ai là kẻ giết Chương Nhược Thanh?
Cơ hội chỉ có một lần.”
Cuối câu, hắn híp mắt, vẻ mặt như hung thần ác sát, như thể muốn dọa Chu Chiêu khiếp sợ mà rút lui.
Nhưng Chu Chiêu chỉ bình thản chắp tay, nói gọn một chữ:
“Vâng.”
Nàng ung dung mở lời:
“Chúng ta bắt đầu từ ba tháng trước.
Khi đó, Chương Nhược Thanh đã ra lệnh cho Tào Bôn tại Phất Hiểu Viên bắt giữ đồng nam đồng nữ để hiến tế thần linh.
Hắn bắt được Kiến Nguyệt và vô ý g**t ch*t nàng.”
“Khi ấy, huynh trưởng của Kiến Nguyệt là Vu Thanh đang nhảy Ná bên ngoài, hoàn toàn không hay biết gì.”
“Nhưng ngay trong đêm đó, hắn không chỉ biết được Tào Bôn là kẻ sát hại Kiến Nguyệt, mà còn biết cả những hành vi bẩn thỉu của Chương Nhược Thanh.
Và ngay ngày hôm sau, hắn g**t ch*t Tào Bôn.”
“Có người đã nói cho hắn sự thật—ngay sau khi vụ án xảy ra.
Người đó chính là nhân chứng có mặt tại hiện trường lúc bấy giờ.”
“Họ gồm: Hoắc Đĩnh, Chu Hoán, Trần Sơn Hải, Lưu Kỳ… tiểu tư Kiến An của Tào Bôn, và một người dễ bị bỏ qua—nha hoàn canh cửa Linh Lan.”
“Kẻ đó không chỉ nói cho Vu Thanh biết sự thật, mà còn giúp hắn bày trận, tạo cơ hội để hắn có thể báo thù Chương Nhược Thanh tại Ô Kim Hạng.”
Chu Chiêu vừa nói vừa nhìn về nhóm nhân chứng đang cúi thấp đầu.
“Dù Vu Thanh không chịu nói ra kẻ đó là ai…”
“Nhưng có những chuyện, trên đời này chỉ có một người duy nhất làm được.”
Nàng thu ánh mắt, dừng lại trên bóng dáng bé nhỏ đứng bên cạnh.