Còn giờ phút này, Phó Kinh – người đang trong cơn bối rối – đang tới nhà tìm tôi.
Dù tôi có giấu chuyện nâng đỡ Phó Tùy kỹ cỡ nào, thì cuối cùng nó cũng đến tai anh ta.
Trong mắt anh ta, hành động của tôi chẳng khác gì phản bội.
Vậy nên anh ta đến để chỉ trích tôi.
Nhưng tôi đâu phải ngốc, để mặc người khác đến chỉ tay vào mặt mình mà mắng?
Tôi chẳng thèm ra gặp.
Để mặc anh ta giữa trời hè nắng như đổ lửa, đứng ngoài sân nhà tôi mồ hôi ướt sũng, gương mặt như muốn ăn thịt người.
Hồng Trần Vô Định
Tôi có thể không gặp Phó Kinh, nhưng với Tống Chi Chi – một người được hệ thống “buff” tận răng – thì chuyện cô ta xuất hiện ở những nơi không nên xuất hiện là điều quá quen thuộc.
Thế nên khi đang trong giờ làm việc, "tình cờ" gặp Tống Chi Chi, tôi hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Gặp tôi, lần này cô ta không giở trò kỳ lạ gì, mà xông thẳng tới để bênh vực cho Phó Kinh.
“Dương Thư Di, trước đây tôi còn thấy cô đầu óc kém cỏi nhưng cũng xem như dễ thương, không ngờ cô lại ngu đến mức này, không giúp Phó Kinh giải quyết khủng hoảng, còn đưa cơ hội vào tay Doãn Tùy. Cô không biết hai người họ là kẻ thù à?”
Vừa gặp tôi, cô ta liền leo lên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích không ngớt.
Tôi nhìn cô ta, chỉ bình tĩnh đáp lại một câu:
“Cô có thời gian đến đây đổ lỗi cho tôi, sao không nghĩ thử xem mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Đừng quên chính cô là người làm hỏng dây chuyền của người ta, đến một lời xin lỗi cũng không có, mà còn dám nói chuyện chính nghĩa, mặt cô cũng dày thật đấy.”
Dù cô ta không quên chuyện hôm đó, nhưng sắc mặt rõ ràng đỏ ửng lên.
Mất một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu:
“Tôi nhầm thôi! Ban đầu tôi định làm hỏng dây chuyền của cô cơ mà!”
“Làm hỏng dây chuyền của tôi?”
Tôi cười lạnh, không nhịn được nữa, giơ tay thẳng tắp, tặng cho cô ta một cái tát.
“Tống Chi Chi, cô đúng là tiện thật đấy.”
Nói xong, tôi cũng chẳng buồn phí thời gian dây dưa với loại người này.
Bởi vì ngoài chuyện tình cảm, tôi còn có rất nhiều việc quan trọng hơn cần làm.
Thế nên, tôi lập tức ra lệnh cho bảo vệ:
“Bảo vệ, tiễn khách.”
8
Tôi không hề chừa cho cô ta chút mặt mũi nào.
Bảo vệ lôi thẳng đi, giày còn rơi mất một chiếc.
Thật sự là mất mặt.
Mà còn là kiểu mất mặt không ngẩng đầu lên nổi.
Thế nên, khi đạn mạc nhao nhao lên:
【Nữ chính lần này đắc tội với Chi Bảo thật rồi.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Đúng thế, Chi Bảo một lòng muốn giúp cô ấy, kết quả chẳng những không được cảm kích mà còn bị kéo ra khỏi công ty trước mặt bao người. Chi Bảo tức quá về nhà khóc một trận, sau đó quyết định sẽ cho nữ chính một “bài học” nhẹ nhàng.】
【Chi Bảo đúng là người tốt, bị bắt nạt mà trả thù cũng chỉ là muốn nam chính dành nhiều thời gian hơn cho mình.】
【Dù sao thì, nam chính là người mà nữ chính để trong tim. Biết người ấy đang thân mật với người phụ nữ khác, nữ chính chắc chắn sẽ trốn trong chăn mà khóc.】
【……】
Đám người này đúng là đang tự biên tự diễn cả một bộ phim đầy kịch tính, đến mức tôi cũng muốn vỗ tay cho rồi.
Mấy người này mà không đi viết truyện thì quá phí tài năng.
Những ngày sau đó, tôi gần như lúc nào cũng "vô tình" đụng mặt Phó Kinh và Tống Chi Chi trong các sự kiện.
Không lần nào là ngoại lệ.
Lần nào gặp cũng thấy họ đang “thể hiện tình cảm” như đang diễn kịch cho tôi xem.
Thỉnh thoảng chạm mắt với Tống Chi Chi, cô ta liền cong môi cười, trong mắt đầy vẻ thách thức, nhìn mà chỉ thấy buồn nôn.
Tình trạng đó kéo dài suốt một tuần.
Và rồi, lại thêm một lần chạm mặt nữa.
Tống Chi Chi chủ động bước đến trước mặt tôi, giọng điệu trầm thấp, cứ như thể đang nói lời chân thành lắm.
“Dương Thư Di, tôi chưa bao giờ coi cô là kẻ địch. Thật đấy, tôi còn rất thích cô, cũng luôn cố gắng giúp cô. Có thể bây giờ cô chưa hiểu lời tôi nói, nhưng chỉ cần cô biết điều này là được: cô và Phó Kinh là trời sinh một cặp.”
“Sau này hai người sẽ kết hôn, sẽ có những đứa con rất đáng yêu, cùng nhau xây dựng một đế chế thương nghiệp huyền thoại.’
“Nên đừng cứ giận dỗi anh ấy nữa, bây giờ anh ấy đang gặp khó khăn, chỉ cần cô giúp anh ấy vượt qua, sau này anh ấy nhất định sẽ yêu cô đến c.h.ế.t đi sống lại.”
Lời lẽ quả thật xúc động, nghe như là từ tận đáy lòng, đặc biệt là câu "trời sinh một cặp" nghe mà cứ buồn nôn thay.
Chỉ có điều –
“Cô chắc chứ, dùng cái miệng vừa hôn anh ta xong để nói tôi và anh ta là trời sinh một cặp? Không thấy ghê à?”
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt đầy chế giễu, thật ra mà nói, tôi không chửi thẳng đã là giữ lễ nghĩa lắm rồi.
Câu đó lại khiến cô ta tức đến tái mặt, trợn mắt lườm tôi rồi quay lưng bỏ đi, còn không quên để lại một câu mắng:
“Được lắm, lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú!”
Xung đột lại leo thang.
Những màn thể hiện tình cảm công khai giữa hai người họ cũng tăng tần suất thấy rõ.
Tôi? Chẳng thèm quan tâm.
Cho đến khi tôi biết được một chuyện.
Đêm đó, tôi lục lại trong ngăn tủ chiếc thiệp chúc mừng sinh nhật năm tôi mười tuổi do Phó Kinh viết tặng.
Khi ấy, anh ta còn là “anh Phó Kinh” tốt nhất trong lòng tôi.
Tôi chọn đúng lúc rạng sáng, chụp một tấm ảnh thiệp chúc mừng đó rồi đăng lên vòng bạn bè (WeChat).
Chú thích bên dưới là:
“Lời hứa năm ấy, là mười năm sau cùng nhau đi ngắm tuyết.”
Đăng xong, tôi không quên theo dõi đạn mạc sát sao.