Chiêu Đường Như Mộng

Chương 5



Sắc mặt Tiêu Thừa Ngật và Tạ Nhược Hành đều trở nên khó coi. Vương thị chỉ là đích mẫu của Tiêu Thừa Ngật, nhưng lại là sinh mẫu của Tiêu Tịch. Vốn dĩ con trai mình cưới một thứ nữ, giờ lại động phòng với ta, một đích nữ, bà ấy mừng còn không kịp. Nghe ta nói vậy, bà ấy liền hỏi: "Con gái của ta, vậy ý con là?"

 

Ta ngẩng đầu khỏi lòng Tiêu Tịch, e thẹn liếc nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu nói: "Dù sao con và Nhị công tử đã gạo nấu thành cơm rồi, con... con nguyện gả cho Nhị công tử làm thê tử. Còn vị trí Thế tử phu nhân, nhường cho Thứ tỷ vậy."

 

Ai ngờ, ta vừa nói vậy, Tiêu Thừa Ngật liền phản đối ngay lập tức: "Không được! Sinh mẫu của Tạ đại tiểu thư, chỉ là một di nương trong Tạ gia mà thôi! Thế tử phu nhân là chủ mẫu tương lai của Hầu phủ, một thứ nữ xuất thân hèn kém, sao có thể đảm đương? Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta chê cười Tiêu gia chúng ta sao?"

 

Vương thị nói: "Nhưng người đã đưa vào rồi, cũng đã vào phòng con rồi, chẳng lẽ còn trả về sao?"

 

Tiêu Thừa Ngật hừ lạnh một tiếng: "Nhiều nhất là cho một vị trí trắc thất, đồng ý thì ở lại, không đồng ý thì đưa về!"

 

Tạ Nhược Hành tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành ngậm hận tuân theo: "Vâng..."

 

Bình Dương Hầu vuốt râu, nhìn về phía Tiêu Tịch: "Tịch nhi thì sao?"

 

Tiêu Tịch liếc nhìn ta trong lòng, khẽ gật đầu: "Toàn quyền nghe theo phụ mẫu!"

 

Bình Dương Hầu gật đầu: "Tốt! Vậy Tạ nhị tiểu thư sẽ là chính thê của Tịch nhi, Tạ đại tiểu thư làm trắc thất của Ngật nhi, bản Hầu sẽ sai người đến phủ Thượng thư báo tin, nói rõ mọi chuyện, rồi đến quan phủ đổi lại văn thư..."

 

Sau một hồi lộn xộn, tên trên hôn thư từ ta và Tiêu Thừa Ngật đã đổi thành ta và Tiêu Tịch. Hầu gia và Hầu phu nhân mới cho chúng ta về phòng riêng của mình. Lúc đi, Tạ Nhược Hành hận thù liếc nhìn ta, nhỏ giọng nói: "Có phải ngươi đã sớm biết Thế tử hắn... cố ý dùng kế, cùng Nhị công tử thành sự không?"

 

Ta bị nàng ta nói đến mơ hồ, khó hiểu nhìn nàng ta: "Thứ tỷ đang nói gì vậy? Chiêu Đường sao nghe không hiểu?"

 

Tạ Nhược Hành thấy sắc mặt ta không giống giả vờ, vẻ mặt càng thêm bất bình, thấy Tiêu Thừa Ngật đã đi xa, vội vàng đuổi theo. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta thấy xung quanh không có ai, vui vẻ khoác tay Tiêu Tịch: "Phu quân, chúng ta về phòng thôi!"

 

Tiêu Tịch để mặc ta khoác tay, cùng ta về phòng. Người hầu trong phủ đều nói, ta và Tiêu Tịch lên nhầm kiệu hoa, lại thành đúng người, quả là một đoạn nhân duyên tốt đẹp ngoài ý muốn. 

 

Ta nghe những lời bàn tán bên ngoài, trong lòng cũng vui vẻ khôn xiết. Ai ngờ, vừa vào phòng, sắc mặt Tiêu Tịch liền trầm xuống, buông tay tôi ra: "Được rồi, ở đây không có ai, nàng không cần phải diễn nữa! Ta biết người nàng lòng mến là đại ca, sở dĩ gả cho ta, chẳng qua là vì chúng ta đã có phu thê chi thực, bất đắc dĩ mà thôi!" 

 

Nghe những lời này, ta đầu tiên là ngẩn người, sau đó trong đáy mắt nhanh chóng ngấn lệ: "Phu quân sao có thể hiểu lầm thiếp như vậy? Đúng! Thiếp thừa nhận hôm qua vì trúng thuốc, mới cùng phu quân có da thịt chi thân. Nhưng nói đến người mà Chiêu Đường thực sự lòng mến, ngoài phu quân, còn có thể là ai? Hôm qua sở dĩ lỗ mãng như vậy, là vì tưởng mình đang nằm mơ...Thực ra, ngày trước ở hậu hoa viên phủ Thượng thư xem mắt, thiếp đã để ý đến Nhị gia chàng rồi! Chỉ là mệnh lệnh của phụ mẫu khó trái, mới hứa gả cho Thế tử. Thiếp đêm nào cũng nghĩ đến Nhị gia, mấy lần tỉnh dậy phát hiện là mơ, nước mắt thấm ướt cả khăn gối! May mà, lần này là thật rồi!" 

 

Tiêu Tịch nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Nhưng, nàng vừa rồi nói với đại ca..." 

 

Ta bĩu môi: "Thiếp thân chỉ là một nữ tử yếu đuối,...Nếu chuyện này đến tai thế tử, chẳng phải sẽ khiến ngài ấy mất mặt lắm sao? Thiếp nói vậy, chẳng qua cũng là để giữ thể diện cho chàng. Nhị gia không hiểu cho thiếp, còn trách lầm thiếp."

 

Tiêu Tịch định nói gì đó nữa, ta liền nhón chân lên, bịt miệng hắn lại.

 

"Nhị gia, chẳng lẽ chàng vẫn chưa hiểu lòng thiếp sao?"

 

Tiêu Tịch bị ta hôn đến đỏ bừng cả mặt, hắn cao lớn, ta phải nhón chân mới với tới.

 

Hắn bất giác chiều theo ta. Nhận thấy điều đó, ta cong môi cười, thì thầm vào tai hắn: "Nhị gia, tối qua đến tận canh tư mới được nghỉ, sáng nay canh năm đã bị đánh thức dậy rồi. Thiếp buồn ngủ quá, chàng nằm ngủ với thiếp một lát nữa nhé?"

 

Tiêu Tịch định từ chối: "Không được! Ta còn hẹn người ra thao trường tỷ thí..."

 

Nhưng khi nhìn vào mắt ta, giọng hắm dịu lại: "Được rồi, được rồi! Nàng thật là yếu đuối, ta ngủ với nàng là được chứ gì!"


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com