Hệ thống bắt đầu cảm thấy nguy cơ, liên tục báo cáo cho ta biết hôm nay Sở Diệp đã tặng cho hoàng nữ kia một chiếc váy lộng lẫy thế nào, ngày mai lại ban thưởng cho hoàng tử nọ một con ngựa Hãn huyết bảo mã.
Hệ thống: “Ký chủ, làm sao đây, bạo quân những kiếp trước chưa bao giờ như vậy, có phải ngươi sắp thất sủng rồi không?"
Ta không có thời gian để ý đến những lo lắng vô cớ của nó.
Ta đang xem tấu chương mới nhất được gửi lên, Hoàng Hà lại vỡ đê. Sở Diệp đã bận rộn vì chuyện này mấy ngày nay, triệu tập các đại thần họp thâu đêm. Ta và Tạ Quân đang bàn bạc về các phương pháp khả thi để trị thủy.
Một mặt, ta tranh thủ trả lời hệ thống:
"Hắn là cha của những đứa trẻ đó, yêu thương chúng là chuyện bình thường. Còn việc thất sủng? Ngươi có muốn xem các hoàng tử, hoàng nữ khác có thể vào thư phòng của Sở Diệp không?"
"Ngươi cứ nhất quyết nhìn vào sự sủng ái hời hợt đó thì ta cũng chịu. Hệ thống, ngươi thật kỳ lạ, ngươi cứ luôn đ/ánh giá ta có được sủng ái hay không bằng quan điểm của một người cha yêu thương con gái."
"Nhưng không ai đ/ánh giá một người con trai có được sủng ái hay không, bất kể hắn có 'được sủng ái' hay không, hắn đều mặc định là người thừa kế mọi thứ của cha mẹ."
"Vậy nên, những người cha 'cưng chiều con gái' mà hệ thống của các ngươi tìm được, có phải đều là người cho con gái sự sủng ái, còn sản nghiệp thì lại cho con trai không?"
Hệ thống im lặng, nó bắt đầu tìm kiếm tất cả dữ liệu.
"Nhưng, làm được những điều đó, chẳng phải đã đại diện cho việc là 'mẹ bỉm sữa' rồi sao?"
Ta truy vấn: "Vậy tại sao không có khái niệm 'cha bỉm sữa'?"
Hệ thống sững sờ. Ta tiếp tục: "Bởi vì ai cũng là 'cha bỉm sữa', Sở Diệp hiện đang bồi dưỡng ta theo cách của một người thừa kế, ngươi nên vui mới phải."
Hệ thống theo bản năng hỏi ngư/ợc lại:
"Nhưng nữ tử thì làm sao làm hoàng đế? Ngươi sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn. Những người cha nắm quyền yêu thương con gái chính là vì xót xa con gái, nên mới để nàng sống hạnh phúc như một công chúa."
Ta khẽ cười, không trả lời.
Chuyện triều chính phức tạp, ta rất bận. Sau khi kết hợp phương pháp trị thủy hiện đại với phương pháp "tùy theo địa hình" của cổ đại, ta mang phương án giải quyết cuối cùng đi tìm Sở Diệp.
Sở Diệp lật xem phương án của ta, cuối cùng lông mày cũng giãn ra, rồi giao việc này cho Tạ Quân chủ trì.
Chuyện này một khi làm tốt, sẽ là một công lớn. Tạ Quân có thể thăng quan tiến chức. Ta và hắn đều cần chuyện này để tạo dựng danh tiếng, cần dư luận, chính là công đức lớn được dân chúng ca tụng.
Tuy không công bố ra bên ngoài, nhưng trong nội bộ, Tạ Quân sớm đã được đối đãi như "Thái phó."
Vậy thì không cần nói cũng rõ, địa vị thực tế của ta đã nhắm thẳng vào Đông cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Quân là người của phe hoàng đế, cũng là tâm phúc mà cả Sở Diệp và ta đều tín nhiệm. editor: bemeobosua. Còn tể tướng, cũng thuộc phe hoàng đế, nhưng qu/an hệ chằng chịt, lại có thế gia chống lưng, không phải thế lực mà ta có thể nắm trong tay.
Tạ Quân xuất thân trong sạch, năng lực cũng xuất chúng, chỉ có thể dựa vào cây đại thụ hoàng quyền để vươn lên, mới là lựa chọn tâm phúc tốt nhất của ta. Hiện tại, hắn cần phải leo lên đủ cao đã.
Các đại thần sau khi xem qua phương án của ta, đều lộ vẻ mặt không thể tin được. Họ cuối cùng cũng có một cái nhìn sơ bộ về "năng lực trị quốc" của ta. Và cuối cùng cũng nhận ra. Vị trí mà ta có thể đạt được trong tương lai, không chỉ dừng lại ở công chúa.
Trong lòng mọi người bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ khác.
Sở Diệp tạm thời được nghỉ ngơi, thở phào nhẹ nhõm. Ta hiếm khi ngoan ngoãn hiểu chuyện, mát-xa vai cho hắn.
Đồng thời hỏi câu hỏi của hệ thống:
"Ma ma, tại sao người lại bồi dưỡng con để xử lý quốc sự?"
Sở Diệp nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói rất nhạt, nhưng đầy vẻ hiển nhiên.
"Cha mẹ yêu con cái, thì phải tính toán lâu dài cho con. Bảo bối ngoan, con phải ngồi lên vị trí này. Ta sủng ái con như vậy, nếu sau này ta ch/ết, tân hoàng sẽ đối xử với con ra sao?"
"Gả con đi bất cứ nhà nào cũng vô ích, ai biết họ yêu con thật lòng, hay chỉ vì ta. Một khi trẫm rời đi, thân phận cao quý đến đâu cũng không thể bảo vệ con."
"Chỉ khi con làm hoàng đế, không ai có thể làm hại con, ta mới có thể yên lòng."
"Ma ma..."
Ta lao vào ôm lấy hắn, rất lâu sau không nói một lời.
Sở Diệp cười, ôm lấy ta: "Con ta thông minh, vốn dĩ là người duy nhất thích hợp với ngôi vị hoàng đế."
Hệ thống nghe xong cũng ngẩn người.
"Hóa ra khi hoàng đế chỉ có một người thừa kế, sự nghi kỵ cũng không còn, sự đa nghi cũng biến mất - ng/ược lại sẽ trải đường cho nàng."
Sở Diệp quả thật đang trải đường cho ta.
Hắn cho phép Lý Dao cùng cha ra chiến trường g/iết gi/ặc, lập công, bất kể thân phận nữ nhi, vẫn ban thưởng như thường. Nàng là bạn học của công chúa, cũng là "tâm phúc" của ta trong quân quyền.
Còn công tử nhà tể tướng Trình Hạo, chúng ta đều lớn lên cùng nhau, hắn được bổ nhiệm làm tổng lĩnh cấm vệ quân.
Tể tướng đã sớm đứng về phe ta, con cáo già xảo quyệt đó đã bày tỏ sẽ hết lòng ủng hộ ta kế vị. Nhưng với một cái giá.
Hắn muốn con trai út của mình, Trình Hạo, người cả đời khó có cơ hội làm quan, chỉ chuyên tâm vào võ công, làm hoàng phu của ta.