Anh không muốn kéo Tô Thanh Trúc và Dâu Tây vào chuyện của mình, anh càng không muốn con bé học kiếm pháp. Anh chỉ muốn con gái học hành giỏi giang, là một cô gái bình thường.
Nhưng ba của anh lại dạy Dâu Tây kiếm pháp mà con bé lại có vẻ thích thú với điều này khiến anh càng cảm thấy không thoải mái.
Anh thấy con bé học một chút kỹ thuật phòng thân là được rồi. Anh sợ sau này Dâu Tây lớn lên sẽ giống như anh.
“Em nghe ba nói, nửa năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, anh nói cho em nghe được không?”
Tô Thanh Trúc lau nước mắt ở khóe mắt. Hai người ngồi trên ghế, tay đan vào nhau.
Vũ Hoàng Minh hít sâu vào một hơi rồi gật đầu.
“Nửa năm nay đúng là xảy ra rất nhiều chuyện.”
Vũ Hoàng Minh từ từ nói, bắt đầu từ lúc Tô Thanh Trúc được đón về dòng tộc rồi nói đến chuyện đi thám hiểm cùng với anh Hoàng Hải.
Chuyện anh gặp nguy hiểm, rơi xuống vực và mất đi trí nhớ.
Nghe đến đây, Tô Thanh Trúc vô cùng sợ hãi.
Mất trí nhớ?
Lúc đó Vũ Hoàng Minh thật sự đã mất trí nhớ.
Cô không cắt ngang, tiếp tục lắng nghe anh kể câu chuyện phía sau.
Anh kể lại tất cả trong hơn một tiếng đồng hồ mới xong.
Tô Thanh Trúc nghe vậy tim cô đập thình thịch, không ngờ quãng thời gian này Vũ Hoàng Minh đã mấy lần suýt mất mạng.
Nếu như không phải anh phúc lớn mạng lớn thì có lẽ anh đã không còn cơ hội để trở về thăm hai mẹ con cô nữa.
“Anh hứa với em đi, sau này không được làm những chuyện mạo hiểm như thế. Em không muốn còn trẻ như vậy đã là quả phụ, một mình nuôi dưỡng Dâu Tây.”
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Tô Thanh Trúc vẫn không muốn nhìn thấy Vũ Hoàng Minh xảy ra chuyện.
“Em yên tâm đi, sau này anh sẽ không mạo hiểm nữa”
“Đợi mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta sẽ về nhà, sống cuộc sống bình thường của chúng ta “