Diệp San vênh váo nói với quản lý cửa hàng: "Một lát nữa sau khi thanh toán xong, hãy xé nát nó cho tôi, rồi vứt vào thùng rác. Nhớ phải xé vụn như bàn tay, tôi sợ có người nhặt về mặc lén."
Không mặc được váy cũng chẳng sao, chẳng qua là thẻ tín dụng bớt đi một dãy số mà thôi.
Nhưng Diệp San còn cần giữ thể diện. Nếu bộ váy cô ta mua bị người nào đó nhặt về mặc, cô ta sẽ bị cười chết.
Trong lòng quản lý cửa hàng tiếc nuối cho chiếc váy xinh đẹp kia, nhưng vẫn tươi cười cam đoan với Diệp San rằng họ sẽ xử lý ổn thỏa.
Một người đàn ông thông minh như Bạc Tư Hàn, làm sao có thể không nhận ra Diệp San đang ghen?
Nhưng cô ta ghen cũng chẳng hại gì đến anh.
Bạc Tư Hàn đẩy gọng kính, giơ tay ra hiệu cho cô ta khoác lấy cánh tay mình, không thèm liếc nhìn cô gái mặt mày bầm dập kia lấy một cái.
"Nắm tay vào, nếu không người ta lại không biết ai là chồng em."
Diệp San khoác tay anh, nép vào người đàn ông bên cạnh, mỉm cười đắc thắng quay lại nhìn cô gái kia.
Kẻ chiến thắng khẽ nhếch môi.
Người đàn ông này là của cô ta, ai cũng đừng hòng mơ đến.
Sau khi Bạc tiên sinh và Diệp tiểu thư rời đi, những người khác trong cửa hàng bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Khoảng mười phút sau, Chu Nhiên quay lại.
Đẩy cửa kính ra, anh thấy cô gái bị thương đang ngồi lặng lẽ bên cạnh chậu cây, nước mắt rơi lã chã.
Xung quanh có người quan tâm đến cô.
"Ôi, vết xước này nghiêm trọng quá, hay là đến bệnh viện xem sao đi, nhỡ để lại sẹo thì làm thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng có người đứng xem náo nhiệt, nói những lời chẳng hay ho gì.
"Ôi dào, riêng tiền hoa hồng của cái váy cưới đó cũng phải mấy trăm triệu rồi. Người ta cần cô lo lắng sao? Bấy nhiêu tiền đi làm thẩm mỹ, cả khuôn mặt cũng làm lại được."
Chu Nhiên nhíu mày, không ngờ đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa đi bệnh viện.
Các nhân viên cửa hàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Nhiên vừa đi theo sau Bạc tiên sinh lại quay trở lại, đều há hốc mồm kinh ngạc.
Chu Nhiên mặt không cảm xúc đi đến trước mặt cô gái bị thương, cẩn thận xem xét vết thương. Thịt da non nớt bị lật ra ngoài, m.á.u me đầm đìa, Chu Nhiên giật mình, Diệp tiểu thư ra tay thật độc ác.
Nhìn cô gái vẫn còn đang hoảng sợ, Chu Nhiên đưa danh thiếp của mình ra.
"Bạc tiên sinh bảo tôi đưa cô đi bệnh viện, cô tên là gì?"
Đôi mắt long lanh của Mạnh Oánh Nghệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của Chu Nhiên. Người đàn ông trước mắt trông chỉ lớn hơn cô một hai tuổi, nhưng lại rất trầm ổn, bình tĩnh.
Cô gái khẽ mấp máy môi.
"Mạnh Oánh Nghệ."
Lúc đầu, Chu Nhiên không hiểu tại sao Bạc tiên sinh lại bảo mình quay lại tìm Mạnh Oánh Nghệ. Nếu chỉ đơn giản là muốn bồi thường, chỉ cần một cuộc điện thoại, hoặc một tấm chi phiếu là có thể đuổi cô đi rồi.
Lại còn cố tình quay lại, đưa cô đi khỏi cửa hàng như thế này...
Ai cũng sẽ hiểu là anh có ý với cô.
Chẳng phải là cố tình đối đầu với Diệp tiểu thư sao?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Chu Nhiên đưa Mạnh Oánh Nghệ đến khoa phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện, dùng quyền VIP để được khám ngay lập tức bởi chuyên gia nổi tiếng.
Bác sĩ đã dùng loại chỉ thẩm mỹ tốt nhất, khâu tổng cộng bảy mũi mới khép được vết thương.