Cốt Cơ ngày đêm ở trong đèn dẫn hồn, chịu đựng sự xé nát của các ác quỷ.
Nhưng chỉ cần nàng ta còn trong tay ta một ngày, Dung Cảnh sẽ ngày ngày đến đây.
Điều ta thích thú nhất, chính là nhìn vị thiên chi kiêu tử này, dưới mắt ta, không cam lòng, không muốn, nhưng vẫn phải lấy lòng ta.
"Dung Cảnh à, ngươi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, ở trước mặt Quỷ Đào ta, phải nuốt giận nhịn nhục như thế này chứ."
Ta cười khẽ: "Cảm giác thế nào?"
Dung Cảnh cụp mắt, động tác rót trà khựng lại.
Nửa hồi sau, hắn ta từ từ nói: "Ta chưa từng nghĩ, ngươi sẽ biến thành bộ dạng này."
"Bộ dạng này?" Ta ngạc nhiên: "Bộ dạng gì?"
"Dung Cảnh, ta vì sao mà ra nông nỗi này, ngươi không rõ sao?"
Sắc mặt Dung Cảnh trắng bệch.
Tách trà vừa pha đổ úp, mu bàn tay Dung Cảnh đỏ ửng, hắn ta mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời.
7
Ngày hôm sau khi hắn ta đến, đúng lúc ta đang nhốt Cốt Cơ vào đèn dẫn hồn.
Mấy ngày nay nàng ta ở trong đèn đã mờ nhạt đi nhiều, khoảnh khắc bị nhốt vào đèn dẫn hồn, ánh mắt tinh tường chợt nhìn thấy Dung Cảnh đứng ở cửa, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
Chưa kịp mở miệng, ngón tay ta khẽ động, thu nàng ta vào trong đèn.
Dung Cảnh đứng ở cửa, ánh mắt khóa chặt vào thân đèn đang rung động mạnh mẽ, sắc mặt biến đổi trong chốc lát.
Ta tựa vào ghế dài, thu hết vẻ mặt đó của hắn ta vào đáy mắt, khẽ thở dài: "Đau lòng rồi sao?"
Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, nhưng lông mày vẫn không giãn ra.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm: "Ngươi muốn gì?"
"Đừng vội, lại ngồi đi."
Ta vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, mỉm cười với hắn ta.
Dung Cảnh gật đầu, không ngồi xuống, nhưng lại nhìn thẳng vào ta chằm chằm, nửa hồi sau hắn ta khẽ nói: "Dung Đào, ngươi đang hận ta sao?"
"Hận?" Ta gằn chữ này, bật cười thành tiếng, "Dung Cảnh, mười hai năm rồi."
Ta nhẹ nhàng lướt ngón tay qua quai hàm hắn, ghé sát lại thì thầm, "Ngươi vẫn là bộ dạng như vậy."
"Mấy ngày nay ngươi vừa lòng chưa, còn muốn thế nào nữa, mới chịu thả Cốt Cơ ra?"
"Dễ nói thôi, một đổi một, ngươi chịu đổi không?"
"Nếu ngươi đồng ý, ta không có ý kiến."
Ta thu lại nụ cười: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ở bên cạnh ta, sẽ có kết quả thế nào?"
"Rồi."
Hắn ta đáp cực nhanh, thậm chí lông mày còn không nhíu lại.
Ta vuốt ve cán đèn đang rung động mạnh mẽ trong tay, nhìn hắn ta hồi lâu, rồi từ từ nặn ra một nụ cười: "Thật là ngây thơ."
Dung Cảnh khẽ nhíu mày.
Ta đứng dậy từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nghe nói có một cách, có thể khiến người c.h.ế.t sống lại."
"Nếu tìm được, ta có thể cân nhắc, trả lại Cốt Cơ cho ngươi, thế nào?"
8
Không có Dung Cảnh, niềm vui cả ngày của ta dồn hết vào Cốt Cơ.
Cốt Cơ bị hành hạ đến tiêu điều úa tàn, nhưng vẫn cười một cách đáng ghét.
Một bóng đen bao phủ, ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Quỷ Thích, theo bản năng siết chặt cán đèn trong tay.
Ánh mắt Quỷ Thích lướt nhẹ qua nàng ta.
Lần này ta nhìn rất rõ.
Thần sắc Quỷ Thích nhìn Cốt Cơ, mang theo một cảm xúc khó hiểu.