Cậu khẽ cười, cụp mắt, chẳng biết đang nhìn về đâu.
“Anh à, quần anh bị bẩn rồi.”
Tôi nghiến răng: “Kỷ Tây Thành!”
14.
Vết thương của Kỷ Tây Thành đang dần làn, tối nay sẽ xuất viện.
Nhưng cậu ấy lại đi về hướng ngược lại với nhà.
Trong điện thoại, Tần Tranh vẫn đang giục: “Cái bánh sinh nhật của tôi chỉ đợi cậu tới cắt thôi đấy.”
Thiếu niên vừa được thỏa mãn xong tâm trạng khá tốt: “Năm phút.”
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Tần Tranh. Cậu ta thích náo nhiệt, hễ quen sơ sơ là mời hết. May mà quán bar là của nhà, muốn hoang phí thế nào cũng được.
Kỷ Tây Thành là người đến muộn nhất. Sự xuất hiện của cậu thành công khiến tiêu điểm của buổi tiệc lệch hướng.
So với trước kia, Kỷ Tây Thành giờ đây ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn chút sắc bén nào. Tóc đã nhuộm lại màu tự nhiên, khuyên tai cũng tháo ra rồi, cổ trắng nõn xinh đẹp được quấn băng gạc trắng. Ánh mắt trong trẻo đến mức chỉ cần bạn cho cậu một viên kẹo, cậu sẽ ngoan ngoãn đi theo bạn về nhà.
Có người không quen Kỷ Tây Thành, bắt đầu nổi m.á.u tò mò:
"Đây là người các cậu nói bị bệnh tâm thần đó à?"
"Có điểm nào giống mấy lời các cậu nói đâu?"
Cô ấy bị bạn kéo lại: "Khuyên cô đừng dây vào, nhớ kỹ, họ Kỷ đều không nên động vào."
"Bề ngoài chỉ là giả thôi, chọc cậu ta giận lên rồi có muốn chạy cũng không kịp đâu."
Vừa nói dứt câu thì bên kia đã xảy ra chuyện. Có gã đàn ông uống quá chén tưởng Kỷ Tây Thành là tiếp rượu. Hắn đưa tay sờ mặt cậu: “Bao nhiêu tiền?”
Tần Tranh chỉ vừa vào nhà vệ sinh, lúc quay lại thì trong đầu chỉ còn hai chữ: Tìm chết.
Gọi bảo vệ đến khống chế tên kia.
Thẩm Tầm cũng có mặt, cùng suy nghĩ với Tần Tranh.
Giờ tính khí Kỷ Tây Thành đã thu lại nhiều lắm rồi.
Nếu là trước đây… Thiếu niên cầm chai rượu gõ mạnh vào mép bàn. Chỉ phần tay cầm là còn nguyên vẹn, rượu bên trong lẫn cả mảnh thủy tinh vỡ. Phần vỡ sắc nhọn đến mức đủ để cắt đứt động mạch.
Tần Tranh ám ảnh tâm lý, vội giữ tay Kỷ Tây Thành: "Cậu đừng có lại như lần trước!”
Lại gì cơ?
Lần trước, Kỷ Tây Thành mặt không cảm xúc uống rượu với họ suốt đêm, lặng lẽ đập vỡ chai, nhặt một mảnh, không chờ ai kịp phản ứng, cắt thẳng vào cổ mình.
Đúng là điên thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu niên giẫm chân lên lưng gã đàn ông, đưa mảnh chai đã vỡ một nửa cho hắn, từ tốn nói: “Anh uống cái này, tôi coi như chưa có chuyện gì.”
Rõ ràng ánh mắt mang theo ý cười, nhưng khiến người ta rùng mình. Gã kia đâu biết Kỷ Tây Thành là ai, chỉ là người quen qua loa, uống say rồi muốn gây chút chú ý.
Không ngờ lại đụng trúng người không nên đụng.
“Xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”
Kỷ Tây Thành ra hiệu bằng mắt.
Bảo vệ hiểu ý, mạnh tay bẻ miệng gã ra.
Người yếu tim đã vội che mắt.
Thẩm Tầm lên tiếng: “Kỷ Tây Thành.”
Điện thoại đặt trên bàn vang lên tiếng thông báo WeChat.