Mức độ dung túng của chỉ huy dành cho cậu, đã vượt xa cả Hoàng Đế.
Khó trách Hoàng Đế trăm phương ngàn kế muốn giết cậu.
Chỉ sợ Tạ Thần đã sớm ghen đến phát điên rồi.
"Ngươi không giết được Tạ Chước?"
Cuộc gọi toàn ảnh ba chiều chiếu toàn bộ cảnh nhà giam lên màn hình, Tạ Thần ngồi ở vị trí chủ tọa, một Omega thân hình mềm mại sắc mặt thanh lãnh đang xoa bóp chân cho hắn.
Thương trả lời, "Thực lực của hắn đáng sợ hơn tưởng tượng."
Thương rất ít khi dùng từ đáng sợ để hình dung một người, Tạ Chước trông có vẻ vô hại lại ngả ngớn, nhưng ra tay là gây thương tích chí mạng.
"Cơ giáp cấp 4S, hợp kim năm chiều có thể giúp ngươi ẩn thân xuyên qua bất kỳ tinh hệ nào, vậy mà ngươi có thể bị nó làm bị thương đến mức này sao?"
Ánh mắt tím lạnh băng của Tạ Thần rơi trên mặt gã, bình tĩnh sâu thẳm đến đáng sợ.
Người đàn ông này ngồi trên ngai vàng, tuy tính cách có phần điên cuồng, nhưng thực sự thông minh quá mức.
"Lạnh thì vào chăn mà làm ấm, tối nay đừng đến tìm tôi."
Sở Đàn Tinh nói xong liền không quay đầu lại bỏ đi.
Ryan đứng sững sờ tại chỗ, "Ai muốn tìm cậu chứ, nếu tôi mà còn tìm cậu, cả đời này tôi sẽ theo họ cậu!!!"
Ryan hậm hực lại nằm sấp trên ban công, đột nhiên thấy những cánh hoa dưới đất đang di chuyển.
Không phải do gió thổi mà di chuyển, mà là thật sự bị—người cầm di chuyển.
Cuối cùng từ từ xếp thành một chữ cái.
N
"A a a thật sự có ma!!!"
Thương nhìn dáng vẻ tiểu Omega hoảng loạn chạy vào, khóe môi lạnh lẽo thốt ra một chữ, "Ngu."
Đêm tối ấm áp, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Tạ Chước nằm trên giường, đôi mắt hoa đào lặng lẽ nhắm lại, nhưng làn da lạnh lẽo lại bắt đầu dần dần nóng lên.....
"Nóng quá ~ "
Cậu vô thức kéo nhẹ áo, trán lấm tấm mồ hôi, tóc bạc ướt đẫm dính vào khóe mắt, cong thành từng lọn.
"......"
Ryan không ngủ được.
Dù cậu có thành tích xuất sắc, là lá chắn át chủ bài cấp đặc biệt, nhưng điều này không hề mâu thuẫn với việc cậu sợ ma.
Ryan băn khoăn mãi, cuối cùng vẫn ôm chiếc gối nhỏ của mình, lén lút từ ban công sang phòng bên cạnh.
Sở Đàn Tinh vừa tắm xong, vẫn còn mơ màng buồn ngủ, thì cảm thấy có người chui vào lòng.
Cậu ta cúi đầu tự nhiên h*n l*n ch*p m** đối phương.
Ryan ngây người: "Hả?"
Sở Đàn Tinh đột nhiên mở mắt, "Ryan?"
Bốn mắt nhìn nhau, dường như có một bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa vô tận.
Cả hai đều khá ngượng.
Lời của Ryan vẫn còn vang vọng.
Cách việc bị vả mặt chưa đến 300 chữ.
"Tôi đến tìm giường của cậu, không phải tìm cậu." Ryan giải thích.
Trong đêm tối, đôi mắt xanh biếc đó tròn xoe xinh đẹp.
Sở Đàn Tinh ừ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng che mí mắt cậu, "Biết rồi, ngủ đi."
Dù sao thì Omega không tim không phổi này vĩnh viễn cũng sẽ không theo họ cậu ta.
Một lúc sau, Ryan hỏi, "Đàn Tinh, vừa nãy cậu hôn tôi, tại sao cậu lại hôn tôi? Cậu có phải là...."
Trái tim Sở Đàn Tinh khẽ run lên, gần như ngay lập tức mở mắt.
Cậu ta nghe Ryan nói, "Nhận nhầm tôi là Omega trong mộng của cậu rồi không?"
"Thế nào là Omega trong mộng?"
"Là nửa kia trong tưởng tượng ấy, như Alpha trong mộng của tôi là chỉ huy ấy."
"......"
Sở Đàn Tinh dường như không muốn tiếp tục mấy cuộc trò chuyện vô bổ này, "Chỉ huy không phải Alpha, hơn nữa tôi cũng không cần tưởng tượng."
Omega trong mộng của cậu ta là người đang nằm ngay bên cạnh.
Chỉ là không thích cậu ta mà thôi.
"Nhưng chỉ huy trông rất Alpha mà, tư thế cầm súng của anh ấy siêu đẹp trai, dáng vẻ mặc quân phục cũng đẹp trai, trên tinh báo ai cũng nói là muốn được chỉ huy giẫm dưới chân."
"Nếu chỉ huy là Alpha, chắc chắn có rất nhiều tiểu O như tôi sẽ muốn được anh ấy—"
Hai chữ 'đánh dấu' còn chưa kịp nói ra.
Ryan đã bị một bàn tay bóp lấy má nhỏ, Sở Đàn Tinh cúi đầu cướp lấy tin tức tố của cậu, ép cậu im miệng.
Nằm trên giường của cậu ta mà dám hết lần này đến lần khác nói chỉ huy đẹp trai thế nào, trông Alpha bao nhiêu.
Thật sự nghĩ Sở Đàn Tinh cậu ta chết rồi chắc?
***
Một lúc sau, Sở Đàn Tinh thả ra tin tức tố an ủi, khiến Omega trong lòng ngủ ngon hơn một chút.
Tiểu Omega mơ màng buồn ngủ vẫn không quên lẩm bẩm thì thầm.
"Tại sao, tháng này cậu lại đến kỳ mẫn cảm ba lần?"
Sở Đàn Tinh: "......"
Cậu ta cười một tiếng, "Không biết nữa, lịch sinh hoạt thất thường."
"Vậy tại sao.....Tạ Hỏa Chước đã hai tháng rồi, mà vẫn chưa đến kỳ mẫn cảm."
Dường như cái miệng Ryan hôm nay đã được khai quang, nói cái gì là trúng cái đó.
Giây tiếp theo, những con sóng biển vô hình trong bóng tối truyền đến một vòng gợn sóng.
Tin tức tố của Alpha cấp cao nhất bắt đầu mất kiểm soát mà cuồng loạn.
Tạ Chước đột nhiên giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, mồ hôi đầm đìa ôm lấy sau gáy đang nóng bừng lên.
"Chết tiệt."
Sao lại là lúc này cơ chứ, đúng vào thời khắc quan trọng của giải đấu Liên Minh Tinh Hệ.