Viền ly thủy tinh áp lên đôi môi đỏ nhạt, Thời Tễ lạnh nhạt hỏi ngược lại, "Nói cái gì?"
Ánh mắt của chỉ huy không phải thứ mà một tiểu O bình thường có thể chống đỡ được.
Ryan lập tức bán đứng nói, "Cậu ta nói tối nay sẽ không đi mời anh!"
Chỉ huy trước giờ nói một là một, chỉ có cái tên tóc bạc kia dai dẳng bám theo mới khiến anh đổi ý.
Nhưng hôm nay đúng là mặt trời mọc từ đằng tây rồi, Tạ Hỏa Chước thế mà lại lầm lầm lì lì nói không đi mời!
Ryan cũng không hiểu có chuyện gì, liền ghé sát bên vai Thời Tễ thì thầm, "Tạ Hỏa Chước hôm nay lạ lắm, còn đánh nhau với Đàn Tinh một trận nữa cơ."
"Tôi đoán....chắc là cậu ta tới cái đó rồi!"
Thời Tễ: "......"
Anh nhất thời không biết nên sốc vì chuyện nào trước.
Một chủ đề đụng đến điểm mù kiến thức của chỉ huy, anh khẽ nhíu mày hỏi đầy nghi hoặc, "Cái đó là cái gì?"
"Thì là...." Ryan mở to đôi mắt xanh long lanh, chớp chớp mắt nói, "Kỳ mẫn cảm ấy."
Thời Tễ: "......"
Tiểu Omega này từ trước đến nay vốn đã lắm lời, cái miệng nhỏ liến thoắng như không biết mệt.
"Đàn Tinh mỗi lần gần tới kỳ mẫn cảm là tâm trạng y như trời âm u ấy, còn cắn tôi đau muốn chết!"
"Anh đừng nhìn vẻ ngoài chính nhân quân tử của cậu ấy mà tưởng lầm, kỳ mẫn cảm của cậu ấy vừa thường xuyên lại vừa thiếu kiên nhẫn. Nếu không phải tin tức tố của cậu ấy thơm quá thì tôi còn lâu mới giúp cậu ấy, giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đúng là bị lỗ nặng luôn!"
Thời Tễ nhìn Ryan hoàn toàn không hề xem anh là người ngoài, cái gì cũng dám nói tuồn tuột.
Anh có chút không đỡ nổi trước sự nhiệt tình của tiểu O này, bèn nhàn nhạt hỏi, "Kỳ mẫn cảm thường khoảng bao lâu một lần?"
Ryan suy nghĩ rồi trả lời, "Một hai tháng gì đó."
Thời Tễ chưa bao giờ nghĩ đến kỳ mẫn cảm của Alpha.
Ban đầu nó hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của anh, tên nhóc con kia dính lấy anh cũng được một thời gian rồi, nhưng cũng chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến chuyện này.
Dù thật sự có đến kỳ mẫn cảm, khả năng cao là cậu cũng chỉ lẳng lặng một mình chịu đựng.
Thời Tễ nghĩ, Tạ Chước chưa bao giờ ép buộc anh làm bất kỳ chuyện gì.
Kể cả là kiểu trao đổi đôi bên cùng có lợi như Sở Đàn Tinh và Ryan.
"Hai người bọn họ vì sao lại đánh nhau?" Thời Tễ hỏi.
Ryan len lén ghé tai anh thì thầm, "Tôi nói nhỏ cho anh nghe thôi, không tính là mách lẻo đâu nhé."
"Hôm nay Đàn Tinh đến tìm Lục Dao để xin liên lạc của chỗ chuyên độ ngoại hình cơ giáp, ai ngờ lỡ tay làm đổ lon coca trên bàn, làm bẩn mất cục lông nhỏ của Tạ Hỏa Chước, cậu ta vừa tắm xong bước ra là nổi điên lên luôn!"
Ryan chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi mà cũng thấy rợn tóc gáy.
Đàn Tinh lúc đó lập tức lau bàn, sau đó lau cục lông nhỏ rồi treo lên phơi khô.
Nhưng coca có màu, cục lông nhỏ trắng muốt vẫn dính lại một vệt bẩn không sao chùi được.
Đàn Tinh tưởng đó chỉ là một món đồ trang trí nhỏ thôi nên cũng không để tâm, ai ngờ Tạ Chước vừa nhìn thấy mặt đã sầm xuống.
Chỉ vào cục lông nhỏ, "Ai làm?!"
Sở Đàn Tinh: "....Tôi."
Tạ Chước lạnh giọng, "Anh không có mắt hả?"
Thiếu niên tóc bạc ngông cuồng bất trị ấy, dường như chỉ ở trước mặt chỉ huy mới trông ngoan ngoãn đáng yêu, giọng nói nũng nịu như kẹo.
Lúc này đôi mắt đào hoa lười biếng nheo lại, tóc bạc còn đọng nước nhỏ giọt, ánh mắt vừa dữ vừa lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm người làm bẩn cục lông nhỏ của mình.
Sở Đàn Tinh im lặng hai giây, "....Xin lỗi, tôi không để ý, tôi mua cho cậu cái mới nhé?"
Tạ Chước lạnh lùng nhìn Sở Đàn Tinh, không nói cục lông nhỏ kia là do cậu tự tay làm.
Giọt nước từ tóc nhỏ xuống mặt, giọng cậu không hề có cảm xúc phun ra một câu, "Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?"
Sở Đàn Tinh: "......"
Thế này thì đúng là cố tình gây sự rồi.
Sở Đàn Tinh: "Vậy cậu muốn thế nào? Vì một cái cục lông nhỏ này mà bắt tôi ngồi tù chắc?"
Lục Dao lúc này đang húp hì hụp bát bún ốc liền đơ người.
"Đừng đừng đừng...."
Cậu ta ôm bát nhảy nhót vòng vòng giữa hai người, "Đừng đừng đừng đừng đừng, đừng đừng đừng đừng, đừng đừng đừng!"
"......"
Nghe cũng có nhịp phết đấy nhỉ?
Bầu không khí căng như dây đàn giữa hai người lập tức bị Lục Dao cùng món bún ốc đẩy lên cao trào.
Sở Đàn Tinh lạnh mặt, "Tránh xa tôi ra, cảm ơn."
Tạ Chước đầy vẻ bực mình, "Không liên quan đến cậu, cút về mà ăn tiếp đống kít của cậu đi."
Lần này thì Lục Dao cũng bùng nổ.
Rõ ràng cậu đang ăn mỹ vị nhân gian, ai cho gọi là kít!
"Nếu đã đến nước này rồi, chi bằng cả bọn cùng nhau bàn cách giải quyết đi."
"Chúng ta đều là người văn minh, chửi bậy thì quá bẩn thỉu, hay là bình tĩnh ngồi xuống chém nhau hai nhát đi."
Đề nghị này khiến hai Alpha đối diện có chút dao động.
Tạ Chước: "Được."
Sở Đàn Tinh: "Được."
Lục Dao cũng xắn tay áo, "Vậy...."
Hai người trực tiếp đi ngang qua mặt cậu ta, hướng thẳng về phía phòng huấn luyện cơ giáp để bắt đầu PK.
Lục Dao: "......"
Ý gì đây? Chẳng lẽ Lục thiếu gia đây không xứng à???