Gió tuyết quấn quýt phía sau hai người, những bông tuyết bay múa rơi xuống trong không trung, đôi cánh sương máu hóa thành khói mây giữa trời.
"Ta thích ngươi."
Tạ Chước áp sát môi anh, đôi mắt hoa đào ướt át ngấn nước, "Ngươi ở lại đây cùng ta, được không?"
Thời Tễ hơi mở mắt ra, môi mỏng ướt át nhỏ máu.
Anh nâng bàn tay trắng lạnh lên, nhẹ nhàng vuốt nơi đuôi mắt Tạ Chước, "Không được."
Thiếu niên tóc bạc với hoa văn yêu dị nở rộ giữa trán, diễm lệ lại bất lực nhìn anh.
Thời Tễ nắm lấy tay cậu mười ngón đan chặt, "Chúng ta cùng nhau ra ngoài."
"........"
Tạ Chước ngăn lại động tác của anh, làm tan biến luồng sáng trắng nơi đầu ngón tay anh, "Ta không thể ra ngoài, ta cũng không ra được."
Chỉ khi cậu ở đây cùng tồn tại với 'Hủy', mới có thể áp chế 'Hủy'.
Người cậu thích bên ngoài mới có thể được an toàn.
Hủy là ý thức, cậu không thể chiến thắng Hủy, chỉ có thể cùng Hủy bị giam lại trong ý thức.
Thời Tễ nhẹ nhàng xoa đầu vỗ về cậu, "Tạ Chước, tin anh."
Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ đưa Tạ Chước ra khỏi ý thức này, anh sẽ không để người mình quan tâm một lần nữa biến mất trước mắt.
Tạ Chước càng không thể.
Nhưng anh vẫn không thể kéo được tay Tạ Chước.
Thiếu niên mang hoa văn yêu dị trên trán nhìn anh, "Ta không phải hắn, ngươi đưa ta ra ngoài, ta sẽ biến mất."
"Ngươi muốn tự tay giết ta sao?"
Hủy cộng sinh với cậu, cậu là Tạ Chước, nhưng cũng không hoàn toàn là Tạ Chước.
Suy nghĩ tiêu cực và hủy diệt chiếm phần lớn trong tâm trí cậu, Tạ Chước đưa tay nhẹ nhàng v**t v* bên má Thời Tễ.
"Anh không thích em sao?"
"Anh nguyện ý để em biến mất sao? Anh trai."
Hai chữ anh trai quen thuộc gần như khiến ánh mắt Thời Tễ khẽ run lên, "Anh....."
Tựa như cảm nhận được sự dao động của anh, Tạ Chước nắm chặt tay anh.
"Anh ở lại đây với em được không? Em không muốn ở đây một mình."
Tạ Chước xấu xa lúc mới gặp, lúc này lại như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, ôm chặt eo anh, khàn giọng vùi đầu vào lòng anh.
"Em sẽ không bóp anh, cũng không nói lời khiến anh không vui, anh muốn ném em thì cứ việc ném đi, anh đừng rời xa em được không?"
Người gầy gò trong lòng hơi cứng đờ, Tạ Chước cảm giác được anh ôm lấy mình.
Ánh mắt cậu trầm xuống, hoa văn yêu dị giữa trán sáng lên, đáy mắt thoáng qua một tia tối tăm u ám.
Cậu tiếp tục ôm người ấy thật chặt, gần như muốn hòa tan anh vào lòng mình, giọng điệu luyến tiếc đầy dính người gọi, "Anh trai, anh trai....."
Thời Tễ không thể từ chối Tạ Chước.
Anh để mặc bông tuyết rơi quanh người, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cậu, "Được rồi, đừng khóc nữa."
***
"Thời Tễ!!!"
Đại trưởng lão căng thẳng nhìn cảnh tượng trong hang động.
Sương máu đã gần như bị Tạ Chước hấp thụ hết, nếu Thời Tễ còn chưa ra ngoài, anh sẽ cùng ý thức của Tạ Chước bị Hủy vĩnh viễn giam cầm.
Anh sẽ bị phong ấn trong ý thức của Tạ Chước.
"Ngươi điên thật rồi, hắn xứng đáng để ngươi mạo hiểm như vậy sao?"
Đại trưởng lão không thể phủ nhận Tạ Chước là kỳ tài ngút trời, chưa từng thấy thiếu niên nào có thiên phú chiến đấu cường đại như vậy.
Nhưng tất cả cũng không so được với trái tim lưu ly tôn quý.
Nó có thể chữa lành vạn vật trên đời, thậm chí là trái tim mục nát già cỗi của ông.
Đã có lúc, trái tim của đại trưởng lão cũng là màu vàng ấm áp, tượng trưng cho ánh nắng cùng hy vọng, nhưng theo thời gian già đi, trái tim ông cũng dần mục rữa.
"Vạn vật tương sinh tương khắc, tất cả đều có định luật riêng."
Khi sự phá hủy nguy hiểm nhất xuất hiện trên thế này này, nhất định sẽ có kỳ vật khắc chế nó ra đời.
"Tạ Chước chết rồi vẫn sẽ có một Tạ Chước khác, ngươi là độc nhất vô nhị trên thế gian này."
"Ngươi mau ra đây!"
Sương máu kia chỉ còn một lớp mỏng quanh người Tạ Chước.
Mà Thời Tễ hoàn toàn không có ý định ra ngoài.
Đại trưởng lão chỉ có thể từ tay áo rút ra một con dao cong màu bạc, "Ta cho ngươi một phút cuối cùng, ngươi còn không ra, ta cũng chỉ có thể giết hắn."
Tạ Chước chết rồi.
Ngay cả khi trái tim Thời Tễ vẫn không thể cưỡng ép lấy ra, ông vẫn có thể tiếp tục xóa bỏ ký ức của anh, chờ đợi một Tạ Chước khác xuất hiện.
Cũng giống như Tạ Thần năm xưa.
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào những sợi sương máu tham lam chui vào cơ thể Tạ Chước.
"60, 59, 58....."
***
Chó con mặt mũi đẫm nước mắt, ôm mỹ nhân trong lòng lăn lộn trên đỉnh núi tuyết.
Cậu treo hoa văn yêu dị đỏ sẫm giữa trán, hết lần này đến lần khác mổ lên mặt Thời Tễ.
"Chụt, chụt, chụt!"
Thời Tễ không nhịn được nghiêng đầu khẽ cười, "Đừng nghịch, ngứa lắm....."
Tạ Chước ôm anh nằm trong lớp tuyết mềm xốp, để người anh nửa nằm lên người mình.
Chân dài dưới lớp hoàng bào đen vàng hơi co lên, ngón tay thon dài đùa nghịch đuôi mèo nhỏ trắng tuyết, đôi mắt hoa đào nheo lại đầy lười biếng, ghé đầu lại gần, "Anh cũng hôn em đi."
Thời Tễ nhìn hoa văn yêu dị giữa trán cậu càng lúc càng đỏ sẫm, hơi dừng lại.
Tạ Chước nhướng mày, chớp chớp mắt, "Hửm?"
Cậu cong môi cười nhẹ, "Không muốn hả, mỹ nhân?"
Thời Tễ: "........"
Anh cúi mắt ấn vai Tạ Chước, nhẹ hôn một cái lại một cái lên mặt cậu, mắt thường cũng thấy được nửa gương mặt của tiểu yêu đỏ ửng cả một mảng.
Yết hầu Tạ Chước trượt lên xuống, quay nửa bên mặt còn lại sang đưa ra, "Muốn nữa muốn nữa."
Thời Tễ im lặng chiều theo mọi yêu cầu của cậu, trong lúc cậu còn đắm chìm trong khoảnh khắc ngọt ngào, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào dấu vết giữa trán cậu.