-Chúng bây ác lắm, vì mục đích của chúng bây mà nỡ lòng hại những người vô tội. Hôm nay tao sẽ thay trời trừng phạt bọn bây. Bọn bây muốn ngoại tình đúng không? Được tao cho chúng bây toại nguyện.
Nói xong ông Chung lại quay sang nói với những người làm của nhà ông. Ông ra lệnh
-Bọn bây đi triệu tập dân làng đến đây, rồi đem ông ta và bà Lệ Hoa đóng chương heo dìm nước hết cho ông.
Mọi người chứng kiến tất thảy việc này ai cũng rùng mình, nhưng tục lệ trong làng từ xa xưa đã vậy rồi nên không ai dám chống đành nghe lời ông Chung mà toang vội đi gọi người. Thế nhưng đúng lúc này Quỳnh Giao trong phòng lại bước ra. Cô nhìn Minh Hùng ánh mắt chỉ lướt qua nhau thôi nhưng hai người có những ý nghĩ riêng trong đầu khó hiểu lắm, vừa mừng vì được thấy nhau, nhưng cũng đau đớn khi đối diện với hai thân phận hoàn toàn xa lạ.
Bước tới chỗ ông Chung, Quỳnh Giao lên tiếng
-Khoan đã. Em có cách khiến họ sống không bằng chet.
Ông Chung nhìn sang Quỳnh Giao, nhìn mặt cô lúc này lạnh lùng đến mức ông cảm thấy thật xa cách, nhưng mà để chiều lòng người đẹp ngay lập tức ông cho người đứng lại. Rồi hỏi Quỳnh Giao
-Thế em muốn anh xử họ thế nào?
Quỳnh Giao mỉm cười, một nụ cười thật gian ác. Cô nói
-Họ đã gây ra điều ác thì phải chịu kết cục không tốt, thả lồng heo xuống nước lại cho họ chet dễ dàng quá. Em muốn anh đưa họ lên núi rồi nhốt chung vào hang sâu. Để họ gậm nhấm những nỗi đau sống không bằng c.h.ế.t như cái cách mà họ đã từng gây ra đối với chị em!
Ông Chung giật b.ắ.n người nhìn Quỳnh Giao. Ông không nghĩ Quỳnh Giao đã biết rõ mọi chuyện. Ông lắp bắp hỏi cô
-Em nói sao? Quỳnh Hoa.. em biết chuyện của Quỳnh Hoa rồi à?
Quỳnh Giao trả lời thật ngắn gọn
-Chính vì biết nên tôi mới tìm cách về nhà này.
-Em?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
-Nếu ông không muốn mọi tội ác của ông bị phanh phui cho cả làng biết thì hãy nghe lời tôi.
Quỳnh Giao lần này đã không còn giả vờ lấy lòng ông Chung nữa mà cô chuyển sang uy h.i.ế.p ông Chung. Còn ông Chung đã biết được mình mắc phải sai lầm lớn nên đành im lặng nghe theo lời của Quỳnh Giao nói.
Vào đêm hôm ấy ông nhanh chóng cho người mang bà Lệ Hoa và ông thầy phù thủy lên trên ngọn núi. Chuyến đi có cả dân làng cùng người nhà ông Chung. Cả Quỳnh Giao và Minh Hùng cũng có mặt. Biết được chuyện tày trời do bà Lệ Hoa gây ra dân làng ai ai cũng đều oán hận. Cũng vì lòng ghen hờn ích kỷ của bà mà bao gia đình tan nát, người thân họ chet không toàn th..ây thế nên mặc kệ bà Lệ Hoa sức khỏe đang yếu ớt, mặc kệ hai người đó van xin thề thốt sẽ sửa sai ra sao thì không một ai trong dân làng đồng ý tha thứ cho họ cả.
Cuối cùng cũng lên tới ngọn núi, nơi mà quanh năm cây cối bao trùm, nơi lòng người lạnh lẽo từng giet đi người chị của mình, bất chợt Quỳnh Giao không kìm lòng được, cô đi tới cửa hang rồi quỳ rạp xuống, sao đó gào khóc tức tưởi
-Chị ơi cuối cùng em cũng báo được thù cho chị rồi. Chị yên lòng nhắm mắt nha. Kẻ ác sẽ được đền tội.
Trong giây lát mọi người ai cũng chung tay đẩy mạnh cửa hang ra, vì đồng lòng, lại số đông gom lại nên sau một lúc tảng đá to cũng được đẩy lệch sang một bên.
Cửa hang mở ra, Quỳnh Giao liền nhào vô, cô muốn đi vào đó tìm chị mình, sống phải thấy người, chet phải thấy xác. Giờ đây mọi chuyện đã phơi bày, cô muốn đem xac chị mình về nhà an táng để thân xac chị được yên.
Thế nhưng Quỳnh Giao vừa nhào vô đến cửa thì đằng sau cô Minh Hùng đã đưa tay níu cô ngăn lại khi mà nhìn vào trong hang, vô tình anh cảm nhận có người đang đi ra.
Giọng anh trầm thấp
-Khoan đã Quỳnh Giao .. em nhìn trong hang kìa?
Quỳnh Giao dừng bước, cô nhìn lại Minh Hùng rồi ngỡ ngàng nhìn vào cửa hang một lần nữa. Trong phút chốc thời gian như ngưng đọng lại, Quỳnh Giao như không thể tin vào mắt mình, khi mà trong hang đang có một người đi ra. Quần áo rách nát, tóc tai rối bù, gương mặt thì như bị hủy hoại gần hết…
Những ai đang có mặt nơi này nhìn người đó từ trong hang đi ra cũng đều bị một phen dọa cho kinh sợ, có người sợ quá liền chạy đi mất dạng luôn. Chỉ có Quỳnh Giao,Minh Hùng , ông Chung và mấy người nữa là đứng yên tại chỗ, trong lòng cũng sợ nhưng ai ai cũng đều có chung một suy nghĩ khi mà người đó vừa đi ra đã đứng ngay trước mặt Quỳnh Giao. Giọng nghẹn ngào lên tiếng
-Em gái! Là chị đây
Quỳnh Giao đứng im bất động, khoé mắt túa ra từng giọt nước mắt vui mừng. Tuy rằng người trước mắt gương mặt hoàn toàn biến dạng nhưng cô nhận ra giọng nói của chị mình, chị cô còn sống, chị cô chưa chet… cô vừa cười vừa khóc, vừa nhào đến ôm chặt lấy chị mà khóc òa. Mặc kệ chị mình giờ đây có ra sao cô cũng không quan tâm đến, cô chỉ cần chị, chỉ cần chị của cô mà thôi.
Hai chị em trùng phùng họ ôm lấy nhau khóc nức nở làm cho tất cả mọi người ai cũng cảm động cả. Chỉ có bà Lệ Hoa và ông thầy phù thủy là biểu hiện sự ganh ghét ra mặt. Đến giờ phút này bà Lệ Hoa vẫn không chấp nhận người bà ghét lại gặp vận may đến thế, bà căm phẫn khi nhìn thấy Quỳnh Hoa và Quỳnh Giao. Cũng tại vì sự xuất hiện của chị em nhà này mà cuộc đời bà bị rơi vào địa ngục, bà mất chồng, mất con, còn bị người đời cười nhạo. Là tại bọn họ, là tại họ.
Hai chị em ôm nhau một lúc thì buông ra, lúc này Quỳnh Hoa mới kể lại mọi chuyện về hành trình sinh tồn của cô trong hang núi này. Cô nói lúc cô bị đẩy vào hang, cô bị ngất đi nên lâu lắm mới tỉnh lại, mà cũng may chắc thấy cô xấu nên con mãng xà chê không ăn thịt cô luôn.(vừa nói Quỳnh Hoa vừa cười buồn) đến khi cô tỉnh lại, cô gào khóc kêu đến khản cổ cũng không ai nghe thấy, cuối cùng cô đành bất lực, phó mặc cho số phận, cũng may trong hang này không tuyệt đường sống của cô, hàng ngày cô lấy cỏ cây ăn đỡ qua ngày, nước thì trên suối đổ xuống nền cô không bị chet đi. Chỉ có trong hang trời tối ban ngày cũng như ban đêm, cô sống như một cái xác không hồn để chờ ngày chet thì may mắn sau hôm nay mọi người đến.