Ông Chung nghe vậy liền mỉm cười, ông lười biếng vẫn không chịu dậy chỉ kéo tay Quỳnh Giao hôn lên mu bàn tay cô một nụ hôn rồi nói
-Ngày nào ở bên em thì ngày đó là ngày đẹp nhất đối với anh
Quỳnh Giao nhếch môi, liền rút tay lại, cô rùng mình một cái khi thấy ông Chung hôn tay mình, nhưng rồi cô vẫn cố níu ông Chung để cho ông ta tỉnh lại hẳn.
-Thôi mà anh dậy đi. Hôm nay trời đẹp em muốn cùng anh đi ra ngoài dạo đó.
Nghe yêu cầu của Quỳnh Giao ông Chung lập tức tỉnh táo, ông lật đật ngồi dậy rồi nhìn Quỳnh Giao với ánh mắt yêu thương
-Có thật em muốn đi dạo với anh không?
Quỳnh Giao gật đầu
-Dạ.
Ông Chung cười lớn
-Được được, vậy em chuẩn bị đi rồi anh đưa em ra vườn chúng ta vừa nhâm nhi uống trà vừa ngắm hoa nhé.
Ông Chung nói xong liền khoác áo đi ra khỏi phòng trước. Cũng là lúc Quỳnh Giao đứng lên đi tới bàn trang điểm, cô ngồi xuống, khoác vào người một chiếc áo choàng, buộc tóc lên gọn gàng sau đó cô mới nhìn ra cửa sổ rồi ra hiệu cho người đàn bà kia bước vào phòng mình để tính kế tiếp theo
Căn dặn xong những kế hoạch trong đầu cho bà ta nghe, rồi cũng hỏi đôi chút về vị trí từng phòng trong nhà này Quỳnh Giao liền cho bà ta ra ngoài rồi cô thay quần áo, trang điểm gương mặt mình cho thật đẹp rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Thần thái của Quỳnh Giao lúc này phải nói thật tự tin giống như Quỳnh Giao đang là chủ căn nhà. Cô bước đi đến đâu, tất cả người làm điều cúi đầu dù cho họ biết cô chỉ là một cô gái tầm thường được ông Chung đem về, thế nhưng không hiểu sau đối diện với cô họ lại có cảm giác rất sợ.
Quỳnh Giao đi một vòng liền thoáng trông thấy ông Chung đang ngồi ngoài vườn hoa. Cô nhàn nhã đi ra, ngồi xuống bên cạnh ông Chung, cô nhìn quanh những loài hoa đẹp đang khoe sắc nơi này. Tâm hồn cô phút chốc thật dễ chịu.
Cạnh bên ông Chung say đắm nhìn cô trong bộ bà ba màu xanh ngọc, chiếc áo ôm sát vô tình càng làm nổi bật vòng một của cô khiến cho ông Chung liền nổi hứng, nhích chiếc ghế lại ngồi cạnh Quỳnh Giao. Ông đưa bàn tay thô ráp của mình vuốt lấy nơi đó rồi còn tấm tắc khen ngợi
-Nhìn em đẹp thật sự, nhất là nơi này.
Quỳnh Giao bị cái đụng chạm trơ trẻn của ông cô giật b.ắ.n cả người. Vội đứng bật dậy. Cô thở manh một cái để ngăn không cho mình tát ông ta một phát. Quỳnh Giao nói tránh đi.
-Ngoài này đẹp thật. Anh dẫn em đi xung quanh nhé
Ông Chung liền cười thật tươi với lời đề nghị của cô nên ông đứng phắt dậy rồi đi tới cạnh Quỳnh Giao
-Được để anh đưa em đi một vòng xem nhà của chúng ta.
Ba chữ nhà của chúng ta từ miệng ông Chung nói ra chỉ khiến Quỳnh Giao cảm thấy thật ghê tởm. Nhưng rồi để lấy sự tinh tưởng của ông mà Quỳnh Giao chỉ có thể mỉm cười thật tươi tỏ ra mình rất thích thú
-Dạ vâng. Anh đi cùng em nhé.
Quỳnh Giao bước đi trước, ông Chung bước theo sau còn dặn cô phải cẩn thận kẻo dẫm phải gai nhọn của những loại cây trong vườn thế nhưng Quỳnh Giao chẳng hề để tâm đến lời ông Chung nói cô còn xem ông là một kẽ thật phiền phức thế nên cô càng kiêu hãnh đi thật nhanh. Vừa đi Quỳnh Giao vừa đưa mắt nhìn xung quanh đến khi ánh mắt cô dừng lại căn phòng của bà Lệ Hoa cũng là lúc dưới chân cô cảm thấy nhói đau đến khó chịu
Khẽ khom người xuống Quỳnh Giao nhận ra chân mình đã đạp phải gai rồi, vừa đau vừa thốn lại có m.á.u đang chảy ra. Chịu không nổi Quỳnh Giao bắt buộc phải ngồi xuống, cô nhíu mày xuýt xoa một cái khi nhìn bàn chân mỏng manh của mình đã bị cây gai đ.â.m ngập tới xương luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông Chung thấy Quỳnh Giao bị gai đ.â.m liền sốt sắng ngồi xuống xem vết thương của cô. Ông định lớn tiếng gọi người đến nhưng Quỳnh Giao không cho vì sợ bức dây động rừng nên cô chỉ đành nén đau nói nhỏ
-Anh đừng gọi ai cả, em không sau?
Ông Chung xót cả ruột gan liền bảo
-Đấy anh dặn mà em không nghe. Bây giờ ngồi im anh rút gai ra cho nhé.
Quỳnh Giao không nói gì chỉ nhắm mắt gật đầu. Ngay lập tức ông Chung cầm bàn chân Quỳnh Giao lên ông quan sát cái gai đang trong chân cô. Gai này của hoa hồng tuy nhỏ nhưng nhọn lắm, nó đ.â.m muốn hết cây gai vào chân cô luôn nên chắc đau lắm.
Đưa ngón tay cầm lấy đầu cây gai, vừa quan sát nét mặt của Quỳnh Giao đang nhíu mày chịu đựng. Ông đoán cô đau lắm nhưng vẫn không hề la hét hay khóc. Đúng thật cô rất kiên cường.
Dứt khoát ông Chung rút luôn cây gai ra, Quỳnh Giao đau lắm nhưng chỉ quíu chân một chút thôi. Còn ông Chung cây gai vừa ra khỏi chân cô là ông liền lấy trong túi ra cái khăn nhỏ sau đó buộc chặt lại để m.á.u không chảy, vừa làm ông Chung vừa thổi vì sợ Quỳnh Giao sẽ đau. Thế nên vô thức nhìn thấy việc ông làm với mình Quỳnh Giao có hơi cảm động.
-Xong rồi đấy. Em thấy ổn chưa?
-Em không sao? Cảm ơn anh.
-Ừ thôi để anh dìu em về phòng rồi lấy thuốc đắp vào. Để như vậy anh sợ nhiễm trùng đó.
-Em không sao mà!
Vừa nói Quỳnh Giao vừa đứng lên, tuy vẫn còn đau lắm nhưng vì sợ để lâu lỡ việc nên ngay lập tức cô đưa mắt nhìn sang cái phòng lớn bên kia rồi tỏ ra rất ngạc nhiên hỏi ông Chung
-Anh nè căn phòng đó của ai mà đẹp thế ạ?
Theo hướng tay Quỳnh Giao chỉ ông Chung lập tức ngước nhìn. Hóa ra hai người họ đi một vòng khu vườn lại đứng đúng ngay phòng bà Lệ Hoa.
-Là phòng của chị lớn!
Nghe ông chung giới thiệu xong Quỳnh Giao tỏ ra rất quan tâm cô choàng tay sang ôm lấy tay ông rồi nũng nịu nói
-Phòng đẹp thật anh ạ, em cũng muốn có được căn phòng như thế?
Ông Chung véo mũi cô một cái, khoé mắt nheo thành ý cười lộ lại vẻ cưng chiều
-Em mà muốn thì 10 cái phòng như thế anh cũng cho em?
-Có thiệt không đó?
-Thiệt mà.
Quỳnh Giao cười, cô ngã đầu vào n.g.ự.c ông, đáy mắt nhìn theo căn phòng đó tỏ ra giảo hoạt. Cô nhếch môi cười đầy ác ý rồi lên tiếng
-Hay là mình lại đó hỏi thăm bà lớn đi anh?
Lần này ông Chung cúi xuống nhìn Quỳnh Giao, thái độ có chút lưỡng lự, nhưng sau đó khi ông nhìn lại căn phòng, nhận ra có điều khác biệt, rồi đưa mắt nhìn quanh cũng chẳng có ai. Không ngăn được sự tức giận. Ông nói