-Bà ấy bị động thai rồi. Lần này thay yếu lắm nên anh không cho bà ra khỏi nhà nữa. Em yên tâm không ai làm hại em được nữa đâu.
ông Chung nói vậy, vô thức Quỳnh Giao hơi trầm mặt xuống vì thật ra ban đầu khi tiếp xúc ông Chung cô đã có dự tính bước đầu sẽ hại bà Hoa sảy thai nhưng không ngờ bà ta lại may phước đến như vậy. Thế là nhanh chóng Quỳnh Giao thay đổi kế hoạch. Cô giả vờ vui mừng nói với ông Chung
-Thế may quá anh ạ. Em cứ sợ bà có chuyện nên cứ lo lắng không thôi.
Ông Chung nghĩ Quỳnh Giao hiểu chuyện nên càng cưng chiều cô hơn
-Thế em đã hết giận anh chưa hả người đẹp?
-Em chưa?
-Chưa nữa à? Thế em muốn sao mới làm em hết giận?
Quỳnh Giao mỉm cười với ông, vuốt ve vòm n.g.ự.c sau lớp áo của ông rồi nói
-Em muốn vào nhà ông ở? Ông có đồng ý hay không?
Tưởng đâu là chuyện gì? Chuyện này thì cũng nhỏ thôi, ông còn muốn ngay lập tức đưa liền Quỳnh Giao về nhà mình để hàng ngày có cô bên cạnh, ông không cần phải đi qua quán rượu để làm gì nữa. Thế nhưng điều ông còn e ngại đó là bà vợ mình và cái thai, đứa con đầu lòng của ông ông sợ bà Hoa vì chuyện ông đưa về nhà sẽ bị sốc rồi cái thai không giữ được. Nghĩ vậy nên đối với lời đề nghị của Quỳnh Giao bây giờ ông có chút chần chừ.
Buông Quỳnh Giao ra, ông đi tới đi luôn, cặp mày cau lại suy tư, còn Quỳnh Giao thấy biểu hiện của ông, cô sợ ông sẽ từ chối cô cho nên cô càng ra sức đưa đẩy, cô vừa vuốt ve ông, vừa giả vờ giận dỗi nói
-Em biết ngay mà ông có thương gì em đâu. Nếu vậy từ nay ông cũng đừng mong gặp lại em nữa.
Nói xong Quỳnh Giao giả vờ quay đi. Còn ông Chung vừa mới được người đẹp vuốt ve cảm giác ngọt ngào trong lòng vẫn còn đọng lại thế mà giờ cô lại nói không muốn thấy mặt ông nữa ông Chung không khỏi hốt hoảng. Vội vàng đưa tay ra níu Quỳnh Giao lại. Ông liên tục giải thích cho cô nghe để cô không giận ông nữa.
Giọng ông trầm xuống, như có điều khó xử
-Không phải anh đây không muốn em về ở cùng, mà là em biết đó bà ấy đang có mang, lại bị động thai nhiều lần, bây giờ đưa em về vợ anh thấy em sợ bà ấy sẽ sốc rồi cái thai không giữ được. Em cũng hiểu với từng tuổi này anh mong con dữ lắm. Nên hay là em thư thả cố gắng đợi thời gian nữa cho bà ấy sinh xong khỏe mạnh rồi anh đưa em về được không. Anh hứa thời gian này anh không để em phải chịu khổ đâu?
Trái với những lời nói dỗ dành từ đầu môi chót lưỡi của ông Chung, Quỳnh Giao lạnh lùng trả lời
-Không?
Ông Chung luýnh quýnh hỏi
-Em sao vậy? Anh thực sự có nỗi khổ riêng mà?
-Thì anh cứ về mà lo cho con vợ già của anh đi. Còn em cứ mặc kệ em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
-Thế em muốn như nào mới vừa lòng đây hả?
Thấy ông Chung hơi mất kiên nhẫn tự nhiên lớn tiếng lại cô nên Quỳnh Giao đành xuống nước. Cô đi tới ôm lấy ông rồi ngọt nhạt bảo
-Thì không phải anh đã nói vợ anh bây giờ nằm trong phòng không cho ra ngoài sao? Thế ông cứ cho người canh ở đó cấm không cho ai nói với bà việc em đến là được rồi. Anh có thể vừa cho bà dưỡng thai, vừa có được em không phải rất tốt hay sao?
Lời Quỳnh Giao nói nghe cũng có lý, thế mà ông không nghĩ ra. Cuối cùng ông Chung như trút đi được gánh nặng, ông cười khà khà, vòng tay ôm Quỳnh Giao thật chặt rồi khen cô
-Có vậy mà anh không nghĩ đến, em đúng là quá thông minh. Bây giờ em về nhà đi. Anh thu xếp việc nhà xong sẽ cho người sang đón em về.
Quỳnh Giao cười thầm trong lòng, cuối cùng cô cũng đạt được mục đích của mình. Khuôn miệng vô thức cong lên nở một nụ cười thật tươi sau đó ngoan ngoãn trả lời ông Chung
-Dạ, vậy em về chờ tin tốt của anh đó nha…
…
Đêm hôm đó đối với Quỳnh Giao trôi qua thật dài. Cô cứ nằm đó nhìn lên trần nhà nhớ đến những chuyện kinh hoàng đã xảy ra khiến gia đình cô tan nát. Mưa nửa đêm lại cứ rả rích bên ngoài khiến cho lòng cô đang buồn lại thêm tê tái hơn. Một gia đình hạnh phúc bỗng chốc hóa đau thương chỉ còn lại mình cô trên đời bây giờ cô chuẩn bị bước vào con đường khó đi, tự nhiên cô lại thấy sợ sợ rằng số phận song sinh một lần nữa sẽ nhấn chìm cuộc đời cô giống như chị của mình.
Nghĩ đến đó thôi nhưng rồi Quỳnh Giao bắt buộc mình phải thật mạnh mẽ bởi vì chị cô vẫn chưa tìm thấy, không biết đã c.h.ế.t hay còn sống, thế nên cô càng nhất định phải bước vào bằng được nhà ông Chung bằng mọi cách. Cô sẽ tiếp cận với bà Hoa để trả thù, để cho ông Chung tự tay xử bà về tội lăng loàn dã tâm hại người vô tội. Còn về phần ông Chung cô muốn ông ta tự mình hối lỗi ông ta phải tự tay mở cửa hang đem chị cô về cho cô. Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác cô mới chấp nhận…
…
Quỳnh Hoa về nhà một ngày qua ngày thì hôm sau bên nhà ông Chung cũng ra lệnh cho người đến nhà để đưa cô sang nhà ông, thế nhưng bọn người bên đó vừa đến nhà cô theo lời dặn, nhìn căn nhà quen thuộc mà lần trước họ tới, rồi lại nhìn thấy Quỳnh Giao. Họ tưởng đâu đó là Quỳnh Hoa còn sống nên ai nấy đều xanh mặt không dám rước người nữa mà chạy thụt mạnh quay lại nhà ông Chung để trình báo.
-Ông ơi…ông ơi…
Tiếng la hét ỏm tỏi khiến cho ông Chung đang chuẩn bị quần áo trong phòng bị giật mình nên gấp gáp đi ra. Nhìn mấy đứa người ở đứa nào cũng mặt xanh môi tái, còn Quỳnh Giao thì chẳng thấy đâu. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, lại lo người đẹp có chuyện nên ông liền cau mày quát lớn
-Rồi người đâu, người đâu mà bọn bây về một mình.
Ai nấy đều sợ nên cứ đưa mắt nhìn nhau chưa dám mở miệng. Chỉ có thằng Bình là can đảm bước lên. Nó ngập ngừng hỏi ông
-Ông có nhầm lẫn gì không ạ? Người ông cho tụi con đi rước là cái nhà trước đây bà hai Quỳnh Hoa ở kia mà?
Ông Chung bực bội gật đầu
-Cái nhà đó thì làm sao? Rồi người đâu sao bọn bây không đưa về?
-Chúng tôi không dám ông ạ?
-Tại sao không dám hả, bây giờ ngay cả lời tao bọn bây cũng không muốn nghe đúng không?