Ông Trần Chung có một bà vợ xinh đẹp, nhưng cưới nhau mãi gần mười năm trời vẫn không thể sinh cho ông một mụn con trai để nối dõi. Thế nên dù gia đình ông có thể nói là giàu sang và có quyền lực nhất trong làng thì đối với ông Chung hằng đêm nằm bên cạnh người vợ xinh đẹp và giỏi giang nhưng vì nghĩ đến con nối dõi mà lòng ông vẫn cứ trăn trở mãi không yên…
Vợ của ông Chung là bà Lệ Hoa, bà đẹp lắm, lại khôn khéo bội phần. Từ việc trong nhà ra đến ngoài ngõ bà bà đều xử lý khéo léo và gọn gàng, cũng như luôn hòa đồng gần gũi với người dân. Thế nên ai ai cũng quý bà, dù cho đối với quyền thế của ông Trần, cũng như chuyên đối xử hà khắc với dân chúng quanh đây về việc nợ lúa hằng năm thì trong lòng người dân họ vẫn tôn quý bà Lệ Hoa rất nhiều.
…
Sau nhiều đêm suy nghĩ về chuyện con nối dõi. Thì hôm nay ông Chung cũng quyết tâm nói chuyện rõ ràng với vợ mình
Ông ngồi trước chiếc ghế bàn tròn màu hổ phách, nhìn bà Lệ Hoa đang cầm kim thêu chiếc khăn nhỏ tự nhiên ông không đành lòng nói, vì đối với ông từ ngày rước bà về bà Lệ Hoa luôn luôn làm tròn trách nhiệm làm vợ không chê vào đâu được. Nếu chỉ vì chuyện không có con mà ông nỡ hất hủi bà thì quả thật không công bằng cho bà lắm. Cũng bởi vì nghĩ như thế nên nhiều năm qua mặc cho ông bà anh lần lượt mất đi khi chưa thấy mặt cháu thì đối với ông Chung. Tình cảm của ông vẫn chỉ một mực chung thủy với mình bà.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại ông cũng đã đến tuổi ngũ tuần, nếu ông không quyết định thì Tài sản này sẽ để lại cho ai. Thế nên sau một lúc đắn đo. Cuối cùng ông đành lên tiếng
-Bà à?
Bà Hoa đang chú tâm cẩn thận thêu từng mũi chỉ, nghe ông gọi bà liền ngước lên dịu dàng trả lời
-Em nghe? Ông gọi em có việc gì ạ?
Ông Chung nan phân nhìn người trước mặt, cố nén tiếng thở dài và nói
-Tôi muốn có con!
Bà Hoa nghe vậy, sắc mặt đang tươi chợt rũ xuống. Hai mắt bà đang nhìn ông liền căng mộng nước chực chờ tuôn ra. Nhưng giọng bà vẫn rất nhẹ nhàng hỏi lại ông
-Ông cũng biết là em không sinh con được mà?
Ông Chung gật đầu
-Tôi biết. Nên tôi muốn bà tìm người về đây giúp tôi sinh con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông nói xong liền quay đi vờ tránh ánh mắt tội nghiệp của bà Hoa. Với tay rút điếu thuốc lào ông mồi lửa rồi đưa lên miệng bập mấy phát sau đó phà ra từng làn khói trắng mờ ảo bay khắp cả căn phòng.
Mắt bà Hoa lần lượt nhòe đi vì đau lòng. Chiếc khăn trên tay bà rơi xuống. Bà nhìn ông, biết ông muốn nói gì? Dù đã chuẩn bị trước từ lâu nhưng hôm nay nghe tận tai chính miệng ông nói trái tim bà như vỡ tan thành từng mảnh vụn…
Bà nhớ lại ngày đầu bà với ông yêu nhau và cưới, ông đã hứa hẹn sẽ cho bà một danh phận đàng hoàng, sẽ yêu thương bà cho đến cuối đời, ngoài bà ra ông sẽ chẳng yêu thương một ai nữa cả? Ấy thế mà thời gian trôi lặng lẽ qua đi, cứ nghĩ nữa đời sống cùng nhau rồi ông sẽ không bao giờ thay đổi nữa. Thế nhưng…bà sai rồi… Thời gian… chính thời gian sẽ thay đổi tất cả, kể cả lòng người.
Gạt đi nước mắt rơi trên mặt, bà cố nén đau thương rồi vẫn bình thản trả lời với ông.
-Em hiểu rồi, ông yên tâm sẽ nhanh chóng có tin vui thôi.
Ông Chung ngoài mặt lạnh lùng, nhưng đâu ai hiểu lòng ông cũng đang như tơ rối. Nhất là khi ông đối diện với giọt nước mắt bà rơi xuống, tim ông cũng đau thắt không nói nên lời…Nhưng vì cái gia sản nhà này, ông đành giả vờ lơ bà Hoa đi rồi nhìn bà tỏ ý hài lòng
-Cảm ơn bà. Tìm càng sớm càng tốt bà nhé
….
Vậy là sau nhiều ngày suy tính đắn đo, cả những hờn ghen lâu ngày giờ đây đùng đùng bộc phát thì bà Hoa cũng đành nén lòng nói với chồng mình rằng bà đã chọn được một người xứng đôi với ông. Đó là Quỳnh Hoa, cô gái xinh đẹp dịu dàng giống như bà, con của người nông dân nghèo vừa mất được hai năm ở làng bên cạnh…
Sau khi bà Lệ Hoa cho ông xem hình Quỳnh Hoa, nét xinh xắn dịu dàng bỗng chốc khiến cho trái tim khô hạn của ông Chung dần dần sống lại như thời trai trẻ. Cứ ôm hình cô gái này cả một ngày, si mê bất chấp đến mức ông phải nhanh chóng sai người ở tra cứu lại sổ sách coi nhà Quỳnh Hoa này có nợ nần gì với gia đình ông hay không? Nếu có nợ ông sẽ cưới cô trừ nợ. Còn nếu không có nợ thì ông cũng ép hôn để lập tức đưa cô về với ông cho thỏa mãn cơn dục vọng đang bùng cháy trong lòng…
Và may thay sau khi tìm hiểu về Quỳnh Hoa, ông Chung cũng được phen cười như được mùa khi nghe người ở bảo gia đình Quỳnh Hoa còn thiếu ông hai mùa lúa chưa trả được hạt gạo nào vì do ba mẹ cô gái ấy đã bị bạo bệnh đột ngột qua đời, dưới cô còn có một em gái song sinh đang phải nghỉ học vì gia cảnh khó khăn. Thế nên …chuyện ông cưới Quỳnh Hoa lại càng dễ dàng hơn đối với một người không thiếu gì ngoài tiền như ông đây.
…
Quỳnh Hoa xinh đẹp dịu dàng như một bông hoa mới vừa chớm nở, nước da trắng ngần cùng vóc dáng thon thả, mái tóc dài đen huyền càng tô lên vẻ đẹp mong manh thuần khiết của cô. Nhưng mà vốn xinh đẹp là thế nhưng Quỳnh Hoa lại trót sinh vào một gia đình nghèo khó nhất làng, dưới cô còn có một đứa em gái song sinh với cô là Quỳnh Giao…Quỳnh Giao cũng xinh đẹp không kém gì Quỳnh Hoa, nhưng nếu như Quỳnh Hoa xinh đẹp hiền lành vốn tính cam chịu, thì Quỳnh Giao lại có cá tính hơn nhất là đối với những người cố ý chọc ghẹo chị em cô là cô chẳng nể nang chút nào.
Vốn dĩ cuộc sống hai chị em nghèo khó là thế nhưng gia đình cô vẫn luôn hạnh phúc, hai cô con gái được ba mẹ yêu thương nhất mực nhưng cuối cùng sau một trận dịch bệnh hoành hoành, ba mẹ hai cô cũng bỏ hai cô mà ra đi mãi mãi…
Ba mẹ mất Quỳnh Hoa và Quỳnh Giao rơi vào cảnh khó khăn cùng cực. Từ hai cô gái ngây thơ chỉ việc ăn rồi học thì nay Quỳnh Hoa và Quỳnh Giao phải ngậm ngùi từ bỏ việc học để vấn thân vào việc đồng áng để mà nuôi thân.