Vào ngày tôi quyết định hiến xác, tôi đã gọi điện cho anh trai, người mà suốt bảy năm qua tôi chưa từng liên lạc.
Phía bên kia im lặng rất lâu mới bắt máy, tôi lập tức nói rõ mục đích cuộc gọi.
Rồi cẩn thận bổ sung: “Chỉ cần ký tên thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Phía bên kia mắng một câu “Đồ điên”, rồi cúp máy thẳng.
Tôi đành lặn lội đường xa, mang theo giấy tờ đến thành phố nơi anh ấy sống.
Lúc đến nơi thì đúng vào thời điểm anh ấy bận nhất.
Anh ấy tiện tay ký tên, thậm chí không liếc mắt nhìn tôi lấy một lần.
Chỉ khó chịu nói thêm một câu: “Thêm một điều nữa. Đợi cô c.h.ế.t thật rồi, đừng thông báo cho tôi.”
Tôi gật đầu: “Được.”
1.
Sau khi kết thúc tiết thực hành y học cuối cùng, tôi ôm tập giáo án rời khỏi toà nhà giảng dạy, không ngờ lại bất ngờ vấp ngã trên nền đất bằng phẳng.
Hình như tôi đã trật mắt cá chân.
Trên quãng đường ngắn trở về văn phòng, mồ hôi lạnh đã túa ra sau lưng tôi.
Nghĩ đến việc buổi chiều không có lớp, tôi dứt khoát lái xe đến bệnh viện.
Tôi kể đơn giản tình hình với bác sĩ:
“Có thể do dạo này công việc bận rộn, tôi hơi mệt và bị cảm lạnh. Phiền bác sĩ kê cho tôi ít thuốc bôi cho chỗ bị trật, và thêm ít thuốc cảm là được.”
Nhưng bác sĩ lại đưa cho tôi một xấp phiếu kiểm tra dày cộm, nghiêm túc yêu cầu tôi làm kiểm tra toàn thân.
Khi có kết quả, đã là ngày hôm sau.
Tôi nhìn chằm chằm vào tên gọi dài và phức tạp của bệnh trên tờ chẩn đoán:
“Xơ cứng teo cơ một bên” (Amyotrophic Lateral Sclerosis - ALS).
Một lúc lâu sau, tôi mới ngước lên nhìn bác sĩ:
“Tôi không hiểu lắm.”
Bác sĩ xác nhận lại lần nữa rằng tôi không có người thân đi cùng, rồi nhẹ giọng, cẩn thận giải thích:
“Nói đơn giản thì… là bệnh ‘người băng’.”
Tôi là giảng viên ngành y, đương nhiên hiểu rõ thuật ngữ đó nghĩa là gì.
Tôi chỉ không hiểu, một căn bệnh hiếm gặp như vậy, sao lại rơi trúng vào tôi?
Tôi xin nghỉ phép nửa tháng, tự nhốt mình trong nhà, từng chút một tiêu hoá sự thật khủng khiếp như sét đánh ngang tai ấy.
Mãi đến hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, tôi mới chấp nhận thực tế và đưa ra một quyết định.
Nếu như cái c.h.ế.t đã định sẵn, tôi muốn hiến tặng t.h.i t.h.ể của mình cho ngôi trường cũ nơi tôi đang giảng dạy, để phục vụ cho nghiên cứu y học về căn bệnh này.
Tôi điền xong đơn hiến xác, duy chỉ còn mục “Chữ ký người thân” là bỏ trống.
Bàn tay cầm bút của tôi, các khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch.
Giờ đây, người thân của tôi chỉ còn lại đúng một người.
Nếu tôi còn đủ mặt dày để gọi anh ta là “người thân”.