Chỉ Cầu Viên Mãn Bên Nàng

Chương 1: 1



Năm thứ ba thành thân cùng Tạ Trình, tỷ tỷ từng ngưỡng mộ hắn quyết ý tái giá.

Tạ Trình tựa hồ nhẹ nhõm, như vừa thoát được một mối họa lớn.

Nhưng đêm ấy, hắn lại bỏ mặc ta bệnh nặng, biệt vô âm tín.

Khi trở về, khóe môi hắn mang vết cắn, cổ áo vương phấn son, thần sắc mơ màng, tựa như đang lưu luyến dư vị nào đó.

Ta bỗng thấy lòng dạ trào dâng nỗi ghê tởm.

Liền gọi hệ thống im lìm bấy lâu:

“Cái thế giới ch ết tiệt này, ta muốn về nhà.”

【Mệnh lệnh ký chủ đã nhận, hệ thống thoát ly thế giới khởi động sau một tiếng bíp.】

【Bíp…】

1

Tạ Trình cùng bằng hữu đối ẩm dưới đình, ngắm trăng mà thưởng rượu.

Lo hắn uống nhiều tổn hại thân thể, ta đích thân mang bát canh giải rượu tới.

“Nghe nói, tỷ tỷ của ngươi cuối cùng cũng định hôn, không còn dây dưa với ngươi nữa. Ngươi hẳn đã thoát được vòng vây rồi.”

Tạ Trình đặt chén rượu xuống, mặt lộ vẻ nhẹ nhõm tựa như trút được gánh nặng.

Một người khác cười nhạo:

“Đại tiểu thư nhà họ Chu, dung mạo khuynh thành, năm năm ròng đuổi theo Tạ huynh, đến nỗi thành gái già cũng chẳng chịu xuất giá. Tạ huynh thật sự vô tình đến vậy sao?”

“Với địa vị của Tạ huynh hiện nay, sao không noi gương Nga Hoàng, Nữ Anh, hưởng trọn phúc tề nhân?”

“Phì! Ngươi cho rằng Tạ huynh giống ngươi sao? Chính thê chưa cưới đã nạp tám phòng thiếp. Tạ huynh cùng phu nhân tình nghĩa sâu nặng, luôn nhớ đến nhau. Ta từ lâu đã ngưỡng mộ vô cùng.”

Gió thu thoảng qua, ánh đèn trong đình lung linh giao thoa.

Nhưng mãi chẳng nghe thấy thanh âm của Tạ Trình.

Bước chân ta chợt khựng lại, lòng cũng trĩu nặng.

Cơn gió thổi lạnh buốt mặt, mãi đến khi ta nghe thấy tiếng hắn khàn khàn, mang theo chút men say:

“Chớ nói bừa. Ta từng thề, đời này chỉ cưới mình A Ý, tuyệt không nạp thiếp.”

Tiếng cười vui vẻ, lời khen ngợi vang lên không dứt.

Người bông đùa khi trước lại thở dài tiếc nuối:

“Thật tội cho đại tiểu thư nhà họ Chu, lại phải gả cho Thẩm nhị công tử. Thẩm nhị so với ta còn phong lưu hơn, bên ngoài hồng nhan vô số.”

“Sớm biết Tạ huynh lạnh lùng như vậy, chi bằng ta đến nhà họ Chu cầu thân, cùng Tạ huynh làm thông gia, thế nào?”

Tiếng cười ồn ào vang vọng, ánh mắt lạnh lùng của Tạ Trình quét qua người đó.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com