Chênh Vênh

Chương 7



- Lâm Thanh?

Tiêu Minh lặng lẽ đứng quan sát người con trai ấy, vẫn còn chần chừ một chút trước khi định bước đến gần cậu hơn. Lặng lẽ thôi, nhưng cũng đủ cho tim nhói lòng khe khẽ. Lâm Thanh ngước nhìn anh, nhưng có làm sao cũng không thể nhìn thấy được. Chỉ có thể im lặng ngồi đấy. Cậu vẫn đang cố gắng điều chỉnh dòng suy nghĩ nhá nhem hiện lên trong đầu cậu rồi êm đềm vụt tắt.

Thật ra, cái ám ảnh nhất trong đêm không hẳn là những suy nghĩ kia, cũng không phải vì vị đặc thật đặc của hương đêm. Mà là cảm giác tất cả mọi thứ dường như lạc lõng, không có chút bất cứ yên bình nào đằng sau hư ảo mình tự tạo nên. Đêm là hiện thân của cảm xúc, bởi vì cảm xúc... Nên làm sao tránh nổi những giây phút chênh vênh? Cô đơn, hay tuyệt vọng... Lâm Thanh lặng lẽ yên lặng, thu mình nhỏ hơn nữa. Giá như, biến mất được luôn thì hay biết mấy....

 Tiêu Minh chợt cảm thấy một cảm giác bất ngờ đánh úp về phía mình. Chẳng lẽ, cậu luôn như thế trước kia sao? Anh nhớ, đã có lần cậu chạy vào phòng anh, bất chấp mọi thứ mà nhào đến ôm lấy anh. Cơn mưa cũng thế này, cả cách cậu cạ vào lồng n.g.ự.c anh cũng như cũ... Chỉ trái tim là không còn như lúc đầu nữa. Chợt anh cảm thấy muốn thử cảm giác của cậu, anh ngồi xuống, cạnh cậu... Không ôm lấy, không vỗ về, chỉ ngồi cạnh mà nghe hơi thở lành lạnh của cậu.

Ngày ấy, cậu luôn nháo nhào về phía anh. Anh không chấp nhận... Hiện tại, anh chỉ muốn ở bên cậu, dù chỉ là một chút thôi.

Ngồi bên cạnh, cậu có cảm giác gì? Cậu không biết, cậu đã từng ước giá như... chỉ là giá như thôi, người ở đó. Bên cạnh cậu, trong những lúc cần thiết nhất... Nhưng không, dù có làm gì... Người vẫn không ở cạnh cậu. Bây giờ, anh ở đấy. Nhưng có thật sự là người câij muốn tựa vào.

Một giọt tích tắt tràn qua má, như chút cảm xúc còn lại len lỏi qua kí ức. Cậu thật sự cảm thấy chính mình thật đáng ghét. Vì sao, mọi thứ cứ diễn ra theo chiều hướng tồi tệ hơn?

Một bàn tay vươn ra, kéo cậu vào cạnh cái bóng đen bên cạnh. Lâm Thanh chậm rãi giật mình, rồi cũng không đủ sức để tách ra hơi ấm ấy. Cậu khẽ run, rồi lại không kiềm được mà tựa vào.

Từ bao giờ, cậu yếu đuối, cậu lặng lẽ như thế này?

Có phải em tổn thương rất nhiều không?

Tiêu Minh siết chặt bờ vai ấy, ôm lấy cậu, lặng lẽ mà gạt đi thứ âm ẩm trên hốc mắt. Lời nói nghẹn ở đầu lưỡi, không thể bật ra. Anh muốn nói gì? Anh cũng không biết, cảm giác như biến mất, chỉ còn có cậu bên cạnh. Nếu thật sự cậu là một diễn viên giỏi, thì tất cả những gì anh đang cảm nhận, thật sự đã rơi vào lối thoát, không thể nào tách ra được nữa.

Từ giờ trở đi, anh sẽ bảo vệ em, dù nó khó khăn đến thế nào đi nữa...

Tiêu Minh âm thầm siết chặt cánh tay, ôm thật chặt lấy cậu. Lần này, sẽ không bao giờ buông tay nữa...

Dù qua một đêm, nhưng hình như gió vẫn chưa dấu hiệu sẽ ngừng hẳn. Cánh cửa đập vào nhau nghe tiếng động rất chói tai. Trái hẳn với những khung cảnh bên ngoài, bên trong ngôi nhà khá ấm áp, một chàng trai đang ngồi tựa lưng vào người bên cạnh, tay nắm chặt áo sơ mi khoát ngoài của anh, đôi môi không cười cũng không đau đớn. Tiêu Minh khẽ mở choàng mắt, ngồi lâu dưới đất khiến chân anh tê rần, anh nhận ra bên cạnh một cái gì đó nặng đè lên vai mình, khiến vai anh như trũng sâu xuống.

Phải mất vài giây, Tiêu Minh mới nhận ra “thứ” kia là gì. Anh không thể (cũng như không nỡ) thay đổi vị trí. Đành ngồi yên thêm chút nữa. Lâm Thanh động đậy một chút, rồi đôi mắt thạch anh khẽ chớp vài lần. Cậu ngủ từ lúc nào? Cậu cũng không biết nữa, Lâm Thanh quanh quất nhìn khắp phòng, rồi dừng lại ở một vùng ánh sáng đã được che đi bởi một người nào đó.

Ngay lập tức, cậu nhìn thấy anh, gương mặt không có chút biểu tình gì đặc biệt, chỉ có một nụ cười nhàn nhạt là vĩnh viễn không thay đổi. Lâm Thanh kinh ngạc vì nhìn thấy anh, nên cũng không để ý xem mình đang làm gì, lập tức đứng dậy.

Cậu loạng choạng vấp vào cạnh bàn, Lâm Thanh lắc nhẹ đầu, hơi ê ẩm. Tiêu Minh nhìn thấy biểu tình đó, lông mày khẽ nhíu lại. Nhưng không đến gần cậu thêm nữa. Lâm Thanh không kịp nhận ra ánh mắt anh nhìn mình, quay đầu bước đi. Cậu thầm trách mình, sao lại có thể mất bình tĩnh như thế. Rõ ràng là đã ngủ quên mất, nhưng vẫn không nhận ra, cậu không phải lần đầu như thế.

Cảm giác đến với cậu, khi bên anh. Là một giấc ngủ không có dáng dấp của cơn ác mộng... Lâm Thanh khẽ trầm lặng, từ bao giờ, cậu chưa được một giấc ngủ ngon đến thế? Không mộng mị, khó khăn đến thế sao? Thà đừng có giấc mơ, để có thể thoải mái trong khoảng khắc nghỉ ngơi, còn hơn cứ dằn vặt mình mãi như thế. Lâm Thanh gục đầu xuống làn nước trong bồn rửa mặt, hương thơm thoảng qua khiến cậu thanh lọc tất cả những ý nghĩ trong đầu.

Lâm Thanh xỏ chân vào đôi dép trước mặt, rồi hít sâu trước khi xuống nhà. Tiêu Minh đang ngồi trên ghế, tay cầm một quyển gì đó cậu không thể đọc được tựa đề. Anh nhìn về phía cậu, rất bình thản đứng dậy cầm chiếc chìa khóa của mình.

-Chúng ta đi.

Vẻ mặt lại trở lại lành lạnh lúc đầu, Lâm Thanh thầm thở dài. Đi theo sau gót anh vào xe. Hôm nay sẽ phải quay về với công việc trước khi đến đây, cậu cũng không muốn ở bên anh trong một khoảng không gian chật hẹp như thế lâu thêm nữa. Bó gọn tất cả, nên chính hơi thở cũng chậm rãi một cách riêng.

Tien

Lâm Thanh yên lặng tựa đầu, nhìn những con đường vun vút bên ngoài. Tiêu Minh quan sát cậu, dù bao nhiêu lần vẫn thấy thái độ dè dặt của cậu. Không rõ là do chính anh quá nhạy cảm với tất cả những thái độ của Lâm Thanh, hay vì từ bao giờ, anh lại chú ý về cậu nhiều như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiêu Minh khẽ hít sâu, nghe tim mình âm trầm trong lồng ngực. Cảm giác với cậu như thế nào? Ra sao? Chính anh cũng đang băng khoăng về cảm xúc nhất thời của mình trong suốt thời gian qua. Cứ từ từ tăng tiến dần, đến anh cũng không biết bao giờ thì vơi đi một chút.

Lâm Thanh say mê nhìn những phiến lá mỏng rơi xuống bậc cấp của một khu công viên. Cậu thích thú nơi này, với những làn sương gần như dày đặc vào sáng sớm. Những buổi sáng, quang cảnh trước mặt như bị che phủ bởi một làn gió sương vô định. Thu mình lại một chút, Lâm Thanh khẽ hít hà khi cảm nhận được cơn gió gợn bên ngoài ô cửa kính.

Một cái cau mày nhè nhẹ từ người bên cạnh, anh lắc đầu. Cố gắng thoát ra khỏi suy nghĩ vừa thoáng qua, rồi Tiêu Minh nhận ra, đã đến nơi từ lúc nào. Anh nhìn vào nơi đó, bước xuống cùng với cậu đi sát theo. Lâm Thanh không cố gắng đi gần anh, nhưng cũng không để mất dấu anh khi vào công ty. Mặt sàn vang lên tiếng động khi đôi giày của cậu gõ nhịp đều đặn. Tiêu Minh tránh ra một chút khi Lâm Thanh bước vào thang máy. Anh đợi cậu vào, rồi nhanh chóng ngăn bất cứ ai có ý định đi chung thang máy bằng một lần nhấn nút.

Không khí bên cạnh anh lúc nào cũng như thế này đây, Lâm Thanh nghĩ ngợi, rồi kiểm tra lại những báo cáo trên tay mình trước khi thang máy đến nơi. Tiêu Minh quay sang, rất nhanh và gọn ôm lấy giúp cậu sấp giấy trên tay:

-Lát nữa cậu về trước, chuẩn bị buổi trưa rồi đem lên cho tôi.

Lâm Thanh ngơ ngác khi thấy tay mình đột nhiên thoải mái đến không ngờ. Lời đề nghị của anh cậu nghe rất kỹ, nhưng tại sao cậu phải làm luôn chuyện này thế? Lâm Thanh chưa kịp hỏi thì Tiêu Minh đã tranh thủ ra khỏi thang máy. Cậu thở dài, anh lúc nào cũng làm mọi chuyện theo ý mình, không quan tâm đến suy nghĩ của cậu thì phải.

Buổi họp diễn ra không lâu, nó giống một buổi ra mắt hơn thì phải. Lâm Thanh hiểu điều này, nên cậu nhanh chóng được tự do, khoảng thời gian tự do duy nhất suốt mấy ngày qua. Lâm Thanh bước đi trên đường, cảm thấy không có anh thật tốt. Không cần phải canh chừng đôi mắt xanh dương bao giờ sẽ bắt kịp ánh mắt của mình. Lâm Thanh khẽ thở dài, rồi thấy chính mình thấy ngu ngốc.

Cậu chỉ cần một khoảng thời gian ngắn để hoàn thành buổi trưa, Lâm Thanh gói nó vào một chiếc hộp, rồi quyết định ra ngoài. Cậu bước nhanh, để thức ăn không nguội mất. Trên đường đi, cậu vô tình đứng lại khi bắt gặp một người đang đứng giữa đường, anh đội chiếc mũ lưỡi trai, chiếc khăn quàng quanh cổ, đang chăm chú nhìn vào một khung cửa kính với gương mặt rất thích thú, Lâm Thanh nhìn lên biểu hiện, một tiệm bánh ngọt, cậu định bước sang, nhưng lại dừng lại khi người thanh niên nhìn thẳng vào mình.

- Trương Lâm?

Trương Lâm nhìn cậu, rồi ngay lập tức mỉm cười. Điều đó khiến cậu cười theo, không ngờ lại gặp anh ở đây. Trương Lâm lại gần cậu, rồi chỉ vào tiệm bánh:

-Ở đây bánh ngọt rất tuyệt, tôi đang định vào, cậu có muốn vào không?

Lâm Thanh chần chừ, rồi lại lắc đầu.

-Tôi có việc phải đi bây giờ.

Trương Lâm tiếc nuối, nhưng rồi nhanh chóng chạy vào. Tầm năm phút sau, anh dúi vào tay cậu một bọc nhỏ màu xanh lá mạ.

- Cậu sẽ thích nó, tôi không đùa đâu.

Trương Lâm nháy mắt. Rồi nhìn Lâm Thanh bước đi. Đôi mắt anh dừng lại, khi thấy từ góc đường một người bước ra. Nghiêm chỉnh cúi đầu.

-Xem ra đối tượng thật sự có ở đây.

Trương Lâm không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cậu bước đi xa hơn nữa. Anh không biết phải làm gì tiếp theo, liệu có người con trai thứ hai khiến anh làm ra những chuyện như thế này?

- Cậu ấy là Lâm Thanh đúng không? Sắp đến, hãy theo dõi cậu ấy sát sao hơn nữa.

Người đàn ông cung kính chào, rồi quay gót bước đi. Trương Lâm nhìn theo dáng người cậu đi khuất, lòng dậy hương. Môi cũng vì thế mà nở nụ cười. Sẽ rất sớm thôi, chúng ta gặp lại nhau.