Lâm Thanh ngồi trên máy bay, tám tiếng liên tục. Cậu mỏi mệt tựa lưng vào thành ghế, đôi mắt đăm chiêu nhìn cả khoang máy bay không có một bóng người. Vé của cậu, là vé VIP, cậu biết điều đó khi bước vào sân bay. Điều ngạc nhiên là Tiêu Minh ngồi cạnh ghế của cậu, phía xa, cậu nghe liên tục tiếng gõ lách cách trên bàn phím. Mặc dù anh chỉ cần nghỉ ngơi trước khi đến Anh, nhưng Tiêu Minh vẫn mặc kệ tất cả để hoàn thành bản báo cáo. Lâm Thanh đã từng nghĩ, có lẽ anh không bận rộn đến như thế. Nhưng rồi, chính cậu cũng quyết định sẽ không ăn không ngồi rồi hết tám tiếng. Vì thế, cậu quyết định kiểm duyệt qua tài liệu một chút. Hành động của cậu bị anh nhìn thấy, trong đôi mắt xanh dương, chợt lóe lên một tia sáng. Trái hẳn với vẻ ảm đạm nảy giờ. Nhưng anh lại dừng lại, không biết phải nói gì thêm. Lâm Thanh nhìn anh, rồi cũng nhận ra điều kì lạ ở đây.
Cậu vì sao lại được vinh dự theo anh? Có phải, là anh muốn nhìn thấy cậu? Lâm Thanh cười mỉm, không thể có chuyện đó. Nếu có, chỉ có trong trí tưởng tượng của cậu mà thôi. Nhưng chuyến đi này, cậu thật sự rất thích. Xa thành phố X, xa những ngổn ngang kí ức. Cậu cảm thấy như chính mình bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn mới. Nói trắng ra, cậu không ghét sự sắp đặt này.
Tiêu Minh chợt dừng lại, anh mệt mỏi thở dài. Trong không khí, đột nhiên có một không khí im lặng đến đáng sợ. Lâm Thanh nhìn về anh, thấy anh đã đến gần ghế của cậu từ lúc nào. Lâm Thanh hơi giật mình, nhưng không lộ rõ điều gì đặc biệt.
-Ăn sáng chứ?
Lâm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn chưa sáng. Cậu nhíu mày.
-Ăn khuya chứ?
Anh lắc đầu. Không nói gì thêm. Lâm Thanh cũng nhún vai, rồi đứng dậy theo anh. Cậu kêu cho mình một món ăn đơn giản, rồi chậm rãi ăn từ tốn. Câụ không quen ăn sáng, một phần vì công việc, một phần vì cậu thường dành thời gian ngủ bù vào buổi sáng trước khi đến cơ quan làm việc. Cũng chính vì thế giờ cậu chỉ ăn chậm, cậu cơ bản nuốt không nổi những món thế này. Nhưng không rõ lí do, cậu vẫn đi theo anh. Có thể, lí trí đã đầu hàng tình cảm. Đã là quá khứ, không thể níu lại. Nhưng cậu vẫn không thể diễn tài tình hơn nữa. Chỉ có thế này, khi thuận theo tự nhiên, có thể như thế sẽ tốt hơn là trốn tránh.
Tiêu Minh chợt đưa tay về phía cậu, món ăn của anh chỉ là vật tượng trưng. Anh chưa động vào dù chỉ là một chút. Đôi mắt xanh dương không chút biểu tình. Cậu nhận ra, tay anh chạm vào má, nhẹ nhàng lau đi một vết bẩn, trái tim cậu vội vàng cuống quýt, Lâm Thanh ngơ ngẩn nhìn anh, nhưng Tiêu Minh vẫn cái vẻ không quan tâm đến ai đó. Lâm Thanh nhận ra cả thân hình run rẩy vội vã. Ngạc nhiên, bối rối, sững sờ... Trong phút chốc, câuh cảm nhận được bàn tay nóng rám của anh. Lâm Thanh cảm thấy hoang mang...
Tiêu Minh không buồn giải thích, nhìn Lâm Thanh ngày càng cúi mặt sâu hơn. Không tỏ chút thái độ nào ăn gấp gáp món ăn. Đến khi cậu chỉ còn tầm mấy milimet động vào chiếc dĩa, anh chợt nói. Giọng hơi khàn, đặc đặc như cũ.
- Cậu ăn kiểu gì thế?
Lâm Thanh vội vã ngước lên. Nhưng vẫn không nhìn anh, lúc này, cậu mới hiểu. Anh chỉ nhìn cậu, quan sát triệt để. Không hề quan tâm đến công việc chính khi đến nhà ăn là gì. Lâm Thanh có cảm giác như mình vừa được rung lên một hồi chuông, lăn trong suy nghĩ. Anh, vì sao lại đối xử với cậu như thế?
-Anh có thể tập trung ăn được không?
-Tôi không đói.
Tiêu Minh trả lời tỉnh bơ, rồi lại khoanh tay trước ngực, nhấp một tách cà phê trước mặt. Cậu nhăn mặt. Thức ăn cứ vòng vòng không chịu xuống.
-Tại sao đến đây?
- Ăn đi.
-...
- Cậu thật phiền phức! Lúc nào cũng như thế!
Câu nói làm dừng thái độ của cậu, chính anh cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt màu thạch anh ngước nhìn anh. Một trời gợn sóng, nhưng trong đó. Không chỉ dừng ở tổn thương. Trước kia, anh chưa bao giờ bảo cậu phiền phức. Hôm nay, anh nói cậu phiền phức... một câu nói đơn giản, nhưng làm Lâm Thanh ngây người trong chốc lát. Thì ra, cảm giác này đáng sợ như thế. Cậu thà lừa dối mình cả đời còn hơn...
Tiêu Minh hít thở, anh nhận ra chính mình đang kinh ngạc nhìn cậu. Sao cậu, lại khác như thế... đã không còn là cậu trước kia nữa rồi. Lâm Thanh, sao có được ánh nhìn gần như xuyên thấu người khác như thế? Làm sao có thể chỉ qua ánh mắt, truyền tất cả cảm xúc như thế? Tiêu Minh nhận ra, sự tổn thương của cậu. Nhưng rồi, anh lại không biết làm sao, chỉ có thể ngừng lại mà kinh ngạc.
-... Đừng làm mình giống một đứa con nít như thế. Tôi không có thời gian để lo lắng cho cậu.
Giọng anh nhỏ, cậu không thấy được sự gấp gáp trong mắt anh, càng không nhận ra gương mặt hằn một vết đỏ không rõ vì tức giận hay bối rối của anh. Chỉ bị câu nói kia tác động, có phải anh đang sửa lại câu nói của mình? Lâm Thanh không biết, chỉ biết anh đột nhiên đứng dậy, rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Cậu nhìn cốc sữa trên bàn, mùi béo nguậy trong không khí. Cậu sờ, ấm áp. Chính mình cũng không biết vì sao môi nở nụ cười. Cậu thật sự sợ... anh càng tốt, cậu càng sợ... lúc trước anh cũng tốt như vậy... nhưng cuối cùng, thì ra chỉ là những lời nói dối đan xen nên.
Bình tĩnh Lâm Thanh... mày tuyệt đối không được... Cậu lắc đầu, uống cạn.
Tiêu Minh thở dài, rồi tiện tay đốt một điếu thuốc. Anh nhìn những vầng khói là đà trong không khí, hơi thở chậm chạp. Vì sao, đến cuối cùng anh vẫn chỉ có thể làm cậu ấy tổn thương? Tiêu Minh không biết, chỉ biết từ bao giờ mình lại quan tâm đến cậu ấy như vậy.
Tiêu Minh dập tắt thuốc, rồi bước vào khoang. Anh chậm rãi dừng lại ở gương mặt đang ngủ của cậu... Thì ra, anh đi lâu đến vậy. Đêm rất yên tĩnh, cả khoang cũng chỉ có hai người. Gần nhau như thế, nhưng từ lâu người đã không còn như cũ. Đôi lúc, anh cảm thấy nhớ chính sự nũng nịu kia.
Tien
Bàn tay đưa ra, đến khi chạm đến gò má của cậu. Anh cảm thấy sự ấm áp của cậu, cậu chạm vào chăn, nhíu mày khe khẽ. Tiêu Minh định rút tay về, nhưng cậu không có biểu tình nào khác. Hơi ấm, chậm rãi...
Từ bao giờ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiêu Minh bỏ nửa chừng câu nói. Rồi cũng chính lúc ấy, anh nghe giọng cậu trong chăn. Anh thấy cậu chợt cắn chặt môi. Một cảm xúc mơ hồ dâng lên, anh thấy từ khóe mắt chợt một dòng lệ chảy tràn. Tiêu Minh ngừng lại. Cậu siết chặt chăn hơn, như kìm nén tất cả cảm xúc. Cậu đang mơ thấy gì?
Em rất sợ... đừng đi... đừng bỏ em...
Lâm Thanh nắm chặt chăn hơn, cố gắng tỉnh dậy, nhưng rồi cô cảm thấy một sự ấm áp lan truyền qua cả trong giấc mơ. Trong mơ, hơi ấm ấy siết rất chặt. Lâm Thanh ngạc nhiên, cũng không chủ động mà ôm lấy nó. Cậu bình tĩnh lại... mơ hồ nghe thấy một giọng nói rất lâu đã không nghe thấy... Chỉ là, tiếng nói ấy không rõ ràng, mờ nhạt... giấc mơ hôm nay, hình như không chỉ có một mình cậu...
Lâm Thanh yên lặng, yên tâm hơn một chút... không đáng sợ, không đáng sợ... Cậu thầm nhủ trong giấc mơ, rồi không chủ ý tựa vào một cái gì đó...
Chuyến bay đáp xuống sân bay một cách nhanh chóng và không gặp sự cố nào. Từ sau lần ăn sáng bất đắc dĩ với anh, Lâm Thanh nhận ra anh duy trì khoảng cách với mình, ngay cả nói chuyện cũng không. Điều này không làm cậu buồn bực, nhưng trong phút chốc vẫn thấy hơi hụt hẫng. Chính vì vậy, cậu quyết định sẽ gạt nhanh kí ức mới mẻ hôm vừa rồi. Có lẽ, tất cả không nên như thế. Trên máy bay, chỉ là một giấc mơ, và khi đáp xuống. Tất cả giấc mơ sẽ tan biến. Vậy mà cậu cứ ngỡ anh sẽ đối xử tốt hơn với cậu chứ.
Lâm Thanh lắc đầu nhanh chóng. Lại suy nghĩ đấy, theo tần suất mà nhân lên. Tiêu Minh dừng ở cửa ra vào, nhìn lại thì thấy cậu đang đi theo. Anh không biết nên nói gì với cậu nữa. Đột nhiên quay lại, cầm lấy ba-lô của cậu và khoát lên người mình. Lâm Thanh ngây ngô nhìn anh, đôi mắt thoáng ngỡ ngàng. Anh đang quan tâm đến cậu sao? Tiêu Minh dường như hiểu được sự thắc mắc của Lâm Thanh, quay đầu lại.
- Cậu không đi nhanh, chẳng mấy chốc tôi sẽ trễ họp.
Lâm Thanh nhìn đồng hồ, cau mày. Bây giờ là mười giờ đêm, ở London giờ này sẽ có họp? Có phải là cuộc họp diễn ra vào ngày kia? Xem ra, họ sẽ thật sự trễ một cuộc họp diễn ra sau bốn mươi tám tiếng nữa. Lâm Thanh nhìn anh đi xa dần, khi bắt gặp được ánh nhìn của anh, cậu mới vội vã chạy theo.
Tiêu Minh không làu bàu, chỉ nhìn dáng vẻ của cậu chạy đến gần. Anh quay đầu lại, biết rõ cậu đã đi sau. Môi khẽ nở nụ cười.
Chiếc xe được chuẩn bị từ lúc anh vừa bước xuống, chiếc chìa khóa được cầm chắc trong tay. Anh để hết đồ vào, rồi ra hiệu cho Lâm Thanh vào xe. Cậu không nói nhiều, chỉ lẳng lặng bước vào.
Mùi hương trong xe khiến cậu nhớ lại một kí ức cũ. Có lẽ chiếc xe này đã được sử dụng trước đấy. Tiêu Minh không để ý đến những chuyện nhỏ như thế, mở cửa sổ, rồi anh chậm rãi lái đi. Cậu nhìn thấy thành phố trong đêm, lạnh lẽo và khác xa so với thành phố X. Cậu nhìn theo những bóng đèn chấp choáng ngoài cửa, chợt cảm thấy sự xa cách với nơi này. Nhưng, chính những bóng đèn ấy, cho cậu thấy được vẻ hào nhoáng. Thành phố trong đêm, nồng nàn một mùi hương... mà chính cậu cũng không biết mô tả mùi hương ấy như thế nào, có lẽ chỉ là một mùi hương của quá khứ thôi. Cũng có thể, chỉ là cậu tự mình tưởng tượng ra hương đó. Lâm Thanh chớp mắt, đôi mắt khẽ nhìn xa xăm. Tiêu Minh nhìn sang, vô lăng bỗng siết chặt hơn.
Điện thoại bên cạnh rung lên. Anh lướt tay, cầm phone đặt vào tai.
-Anh đây.
-Tiêu Minh, anh đã đến nơi chưa... ở đó khí hậu tốt chứ? Em... em rất nhớ anh...
Giọng cô càng về sau càng nhỏ dần, chợt Tiêu Minh cảm thấy trong lòng có gì đó trĩu nặng, như mình đang dần chạm đến ngưỡng cửa của một thứ gì đó. Anh không làm chủ được, cũng không thể làm chủ được những cảm xúc của mình.
-Ừ, anh đến rồi.
Từ đầu dây có tiếng im lặng, rồi chợt cô quyết định đánh tiếng trước.
-Gần đến sinh nhật em, anh sẽ về chứ?
Tiêu Minh chậm chạp đổi tư thế, anh nhớ, cô sinh vào đầu mùa đông. Có lần, Tiểu Yến đã từng đùa đáng lẽ cô nên có tên là Tiểu Đông mới đúng. Cái tháng lạnh lẽo như tờ, cũng chính lúc đó anh quen Tiểu Yến. Tiêu Minh khẽ liếc sang bên cạnh, cậu vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không quan tâm đến cuộc điện thoại kia.
-Ừ, 1/10 không phải sao? Anh sẽ về trước đó.
Tiểu Yến cười lên như một đứa trẻ, cô muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh bận, anh luôn là trung tâm của mọi thứ. Cô yêu anh, yêu chính cái vẻ trầm tĩnh của anh. Bởi thế, cứ quấn quýt lấy anh như một đứa trẻ thấy viên kẹo bọc đường.
Cô chậm rãi tắt máy. Anh cũng rút tai phone ra khỏi tai.
Nhìn sang bên cạnh, nhìn sâu vào đôi mắt trầm tĩnh của cậu. Anh lại ngẩn người, vì sao gần đây. Mỗi lần nhìn thấy nó, anh lại cảm thấy khó chịu. Một chút phẫn bách khiến anh trốn tránh nó. Rốt cục cảm giác này là sao?
Nhưng đối diện với anh, Lâm Thanh chỉ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng.
-Tiêu Minh, anh có hạnh phúc không?
Tiêu Minh nhìn cậu, ngây người... nhưng sau tất cả, chỉ còn nụ cười còn lại...
Lâm Thanh không đợi anh trả lời, vẫn yên lặng... thì ra, đối diện khó hơn bất cứ điều gì trên thế gian..