Câu này thoạt nghe có vẻ hơi lo xa, nhưng Lâm Diểu suy nghĩ kỹ lại, cũng thấy có lý.
Phòng của hai người họ chỉ cách nhau một bức tường, nếu cô thực sự bị mưa làm cảm lạnh, rồi lỡ lúc ra ngoài tình cờ hắt hơi một cái về phía anh, thì đúng là có khả năng lây bệnh thật.
Lâm Diểu tự diễn giải lại logic này trong đầu.
Dù biết Văn Dã đến đưa ô chỉ vì sợ cô bệnh rồi lây sang mình, nhưng cô vẫn rất cảm kích.
Bên ngoài mưa ngày càng lớn, trông chẳng có dấu hiệu sắp tạnh. Nếu không nhờ anh đến, cô thực sự không biết lát nữa phải về nhà thế nào.
"Cảm ơn anh, phiền anh đến một chuyến rồi." Cô chân thành nói.
Chỉ là, khi nhìn xuống tay anh, cô phát hiện chỉ có một chiếc ô đen lớn, thế nên cũng không thể bảo anh để lại một chiếc rồi đi trước được.
Cô hơi ngại ngùng, chỉ tay về chồng phiếu trả lời dày cộp trên bàn: "Em phải mất một chút thời gian nữa mới xong."
"Cứ tiếp tục làm đi." Giọng thiếu niên lười nhác, dửng dưng nói: "Dù sao mưa cũng lớn như vậy, cứ trú mưa một lát đã."
Nói xong, anh đi đến cửa, dựng chiếc ô vẫn còn nhỏ nước sang một bên, sau đó thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay đặt túi xiên nướng trước mặt lên bàn trà.
Dáng vẻ cực kỳ tùy tiện, cứ như đang ở nhà mình vậy. Mà thực ra, hồi còn học lớp 11, anh cũng hay đến chỗ này.
Văn Dã cầm lên một xiên, vừa ăn vừa lấy điện thoại ra, nhắn tin cho vị khách đã đặt lịch xăm lúc 10 giờ rằng mưa quá lớn, phải đổi sang thời gian khác.
Văn Dã lại lấy thêm một xiên, vừa mở điện thoại chơi game.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi lộp độp không ngừng, bên trong, không ai nói gì, bầu không khí tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với sự ồn ào ngoài kia.
Nhưng rất bất ngờ, một tiếng ùng ục vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh này.
Mặt Lâm Diểu lập tức nóng bừng.
Cô vốn định sau giờ tự học buổi tối sẽ mua gì đó ăn, nhưng lại bị giữ lại ở văn phòng để chấm bài. Đã thế, món xiên nướng trước mặt anh lại thơm đến mức mùi hương cứ len lỏi đến chỗ cô.
Cô chỉ có thể tăng tốc chấm bài, thầm cầu nguyện Văn Dã đừng nghe thấy, hoặc nếu có nghe cũng đừng để ý.
Tiếng bụng réo vì đói... đúng là quá mất mặt.
Nhưng cuộc đời lại chẳng bao giờ theo ý muốn, vừa cầu nguyện xong, Văn Dã đã sải mấy bước dài đi tới.
Thiếu niên cao lớn, đứng ngay trước mặt cô, sự hiện diện mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ. Anh chẳng chút ngại ngùng, trực tiếp hỏi: "Đói bụng à?"
Lâm Diểu: "..."
Đến cả tai cô cũng đỏ lên, đầu cúi thấp hơn, nhỏ giọng "Ừm" thừa nhận.
Chỉ một giây sau, trong tầm mắt cô xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, cầm theo túi xiên nướng.
Trên đầu, giọng anh vang lên: "Tôi no rồi, em ăn đi."
"Nhưng bài thi vẫn chưa chấm xong." Lâm Diểu chần chừ, nếu chậm trễ nữa thì sẽ về càng muộn hơn.
Văn Dã liếc qua chồng phiếu trả lời dưới tay cô: "Chẳng phải chỉ là tính điểm thôi sao? Để tôi làm cho, em đi ăn đi."
Thấy cô vẫn chưa động đậy, anh nhướng mày: "Hay là em không yên tâm? Cảm thấy thành tích của tôi quá tệ, ngay cả phép cộng trừ hàng trăm cũng không tính nổi?"
Lâm Diểu vội lắc đầu: "Em không có nghĩ vậy."
Một phút sau, cô đã ngồi trên chiếc ghế Văn Dã kéo từ bàn giáo viên Ngữ Văn ra, cầm một xiên gân chân gà, hai má phồng lên nhai, đồng thời nhìn anh chấm điểm.
Anh cúi đầu, tay cầm cây bút đỏ mà cô vừa dùng, dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo của đèn trần, sau gáy lộ rõ những đốt xương sống thẳng tắp, bờ vai rộng rãi và bằng phẳng.
Văn Dã chỉ liếc qua đáp án một cái, liền bắt đầu chấm bài. Bộ dạng lười biếng trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Cạch cạch, anh viết hai nét, rồi một con số 52 hiện lên góc phải tờ phiếu trả lời. Sau đó, anh cầm tờ giấy mỏng manh lên, như muốn chứng minh điều gì, giơ trước mặt cô lắc lắc hai cái.
"Thế nào? Tôi không chấm sai chứ?"
Giọng điệu của thiếu niên có chút nghịch ngợm, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm dưới hàng mi dày rợp, mí mắt tạo thành một nếp gấp mảnh và sâu.
Khóe môi Lâm Diểu cong lên, chân thành đáp: "Không sai, còn tính nhanh hơn em nhiều nữa."
Văn Dã nhìn đôi mắt long lanh của cô, ánh mắt khẽ thu lại, tiếp tục cúi đầu chấm điểm.
Lâm Diểu ăn xong xiên nướng, lấy khăn giấy lau miệng, đi ra hành lang vứt túi ni lông và que gỗ vào thùng rác. Khi quay lại, cô chân thành nói với anh: "Phần còn lại để em làm nốt đi."
Văn Dã không thèm ngẩng đầu: "Còn không nhiều nữa, lười đổi chỗ, để tôi chấm nốt cho xong."
Lâm Diểu cũng dừng lại, không cố tranh làm nữa. Anh chấm bài đúng là nhanh thật, chỉ lướt qua điểm từng câu là đã tính ra tổng điểm, không giống cô, còn phải dừng lại vài giây để nhẩm tính.
Hai mươi phút sau, bài thi của cả hai lớp đều đã chấm xong. Bọn họ rời khỏi văn phòng, xuống lầu, Văn Dã bung ô ra, Lâm Diểu theo bản năng bước lại gần hai bước, đi vào dưới tán ô đen.
Đây là lần đầu tiên cô đi chung ô với một nam sinh, không thể giống như khi đi cùng bạn nữ mà khoác tay nhau. Cô cố gắng giữ một khoảng cách vừa đủ gần để không bị ướt, nhưng cũng không đến mức chạm vào anh.
Mưa vẫn rất to, trên đường hầu như không có bóng người. Trời đen kịt, từng giọt nước bắn lên tí tách dưới chân. Đi được một đoạn, Lâm Diểu phát hiện người mình không hề dính chút mưa nào, thậm chí cả bờ vai phía ngoài cũng vẫn khô ráo.
Cô ngước mắt lên, thấy Văn Dã đã nghiêng gần như cả tán ô về phía cô.
"Anh không cần phải chăm sóc em như vậy đâu, thế này anh bị ướt hết rồi." Cô ngại ngùng nói.
"Không phải đang chăm sóc em, tôi hoàn toàn là vì lợi ích của bản thân." Giọng Văn Dã nhàn nhạt.
Lâm Diểu nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Văn Dã bỗng dừng chân. Dưới tán ô, cô gái nhỏ co hai cánh tay trước ngực, mái tóc bị gió thổi rối, đôi vai khẽ run lên vì lạnh.
Văn Dã cau mày, có chút hối hận vì hôm nay không mặc thêm một chiếc áo khoác. Anh giữ nguyên giọng điệu bình thản: "Thể chất của tôi tốt hơn em, tôi dù có dính mưa cũng chẳng sao. Còn em rất có khả năng sẽ cảm lạnh, mà nếu em bị ốm, chẳng phải sẽ lây sang tôi à?"
Anh nói thế, Lâm Diểu không thể phản bác được.
Thể chất của cô đúng là không tốt, hồi nhỏ bị cảm sốt là chuyện thường ngày. Ban đầu, cô học múa cũng là để rèn luyện sức khỏe.
Nhưng cô cũng không muốn anh cứ thế dầm mưa, đành dịch người sát vào anh hơn. Nhưng khoảng cách này lại rất khó kiểm soát, hai cánh tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau.
Mỗi lần như vậy, cô đều nhanh chóng rụt lại, sợ anh để ý.
Còn Văn Dã, mỗi khi làn da mát lạnh và mềm mại của cô lướt qua tay mình trong thoáng chốc, yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, bàn tay cầm cán ô cũng siết chặt hơn.
Triệu Mỹ Oanh nhìn thấy hai người cùng nhau về nhà, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng không hỏi gì nhiều, chỉ xoay người vào bếp, chuẩn bị nấu canh lê cho Văn Lỗi đang hơi ho.
Văn Dã đi ra ban công, mở ô ra để hong khô. Nửa người bên trái của anh đã ướt sũng, nước mưa từ cánh tay nhỏ xuống, từng giọt tí tách rơi xuống sàn.
Lâm Diểu nhìn mà thấy vô cùng áy náy.
Đến trước cửa phòng, Văn Dã vừa vặn tay mở chốt cửa thì phía sau vang lên giọng nói quan tâm của cô gái nhỏ:
"Anh mau đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm. Em pha cho anh một cốc bản lam căn*, mười lăm phút nữa mang qua cho anh nhé." (*Bản lam căn là tên vị thuốc của rễ cây tùng lam, thuộc học Cải (Brassicaceae). Đây là một vị thuốc có tính hàn, vị đắng, thường được sử dụng trong Y học cổ truyền. Có công dụng thanh nhiệt, giải độc, mát gan, giải cảm, long đờm, giảm ho, giảm sốt...)
Trong phòng Văn Dã có sẵn nhà vệ sinh, chưa đến mười phút anh đã tắm xong. Anh dùng khăn lau tóc một lúc thì tiếng gõ cửa vang lên đúng hẹn.
Làn hơi nóng trắng mờ lan ra, phủ lên gương mặt dịu dàng của cô gái. Đôi mắt to trông cũng long lanh tựa nước. Cô đưa cốc thủy tinh đến trước mặt anh bằng những ngón tay trắng nõn:
"Này, anh mau uống khi còn nóng đi."
Chất lỏng màu nâu trong cốc khẽ lay động, mùi hương đắng nhạt của thuốc bản lam căn tỏa ra trong không khí, nhưng khi hít vào lại mang theo chút ngọt thanh.
"Cảm ơn." Văn Dã nhận lấy, tay anh đặt lên thành cốc phía trên, không chạm vào tay cô.
"Phải là em cảm ơn anh mới đúng, anh vừa đưa ô cho em, lại còn cho em ăn xiên nướng của anh nữa." Lâm Diểu nói càng lúc càng ngại, sau đó vẫy tay với anh: "Anh mau vào uống đi, nghỉ sớm một chút nhé, em về phòng đây."
Cô rời đi, Văn Dã đóng cửa lại, trước tiên bật bếp đun nước nóng để lát nữa pha mì.
Anh lại cầm cốc bản lam căn lên, ngửa đầu uống cạn. Đoạn ký ức bị gián đoạn khi nãy cũng theo đó mà nối lại.
Vẫn là mùa đông lạnh đến mức hơi thở cũng có thể đóng băng ấy, anh dựa vào cột điện, chịu đựng cơn đau từ xương sườn bị gãy.
Cô đứng xếp hàng trước quán trà sữa, bạn cô khẽ kéo tay áo cô, nói rằng anh đang nhìn cô chằm chằm. Lại nói trên áo anh có vết máu, trông rất đáng sợ, bảo cô mau tránh xa ra.
Cô quay đầu nhìn anh một cái, rồi bước vào quán trà sữa, nói gì đó với nhân viên quầy, sau đó cùng nhóm bạn rời đi.
Anh vẫn tựa vào cột điện nghỉ ngơi, khóe môi nhếch lên, bật ra một tiếng cười nhạt.
Mười mấy phút sau, một nhân viên quán trà sữa mặc đồng phục màu xanh lá chạy ra, đưa cho anh một túi trà sữa.
"Cô bé xinh đẹp ban nãy bảo tôi làm xong thì mang cho cậu."
Anh chẳng hề cần đến sự bố thí của cô, nhưng chẳng hiểu sao vẫn đưa tay nhận lấy. Lòng bàn tay anh chạm vào lớp giấy ấm áp trước tiên, rồi anh cắm ống hút, xuyên qua lớp nắp, hương vị đậu đỏ ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng, cả lồng ng.ực như cũng ấm lên theo.
Bị thứ tò mò hiếm có trong đời—hoặc có lẽ còn thứ gì khác khó gọi tên—thôi thúc, anh không đi bệnh viện chụp phim kiểm tra ngay mà cứ thế cầm ly trà sữa, đi đến trung tâm dạy múa.
Bác bảo vệ ở cổng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác và vết thương của anh, định chặn lại nhưng rồi lại sợ rước phiền phức, cuối cùng chỉ lặng lẽ mắt nhắm mắt mở để anh đi vào.
Tầng một chính là phòng tập múa, một bên tường có nguyên một tấm kính sát đất. Anh đứng xa xa, khuất sau một thân cây ngô đồng trụi lá, chẳng chút nổi bật.
Bên trong, nhóm thiếu nữ còn đang cười nói rôm rả, cho đến khi giáo viên bước vào, ai nấy lập tức đứng thành hàng, hai tay buông thẳng theo thân người một cách quy củ.
Chẳng bao lâu sau, buổi tập bắt đầu.
Cô đứng ở vị trí trung tâm, vừa cởi áo khoác lông ra, vòng eo thon thả uyển chuyển đã hiện ra rõ nét. Cơ thể cô linh hoạt và mềm mại đến lạ, tay áo thuỷ tụ tung như muốn bay lên, thật chẳng khác nào tiên nữ phi thiên trong bích họa Đôn Hoàng*. (*Đôn Hoàng, nay nằm ở phía Tây tỉnh Cam Túc và phía Đông sa mạc Taklamakan (Tháp-khắc-lạp-mã-can sa mạc), là một địa danh rất quan trọng về phương diện lịch sử, với cả Phật giáo và Trung Quốc. Di sản thế giới được UNESCO công nhận này xác chứng cho một nghìn năm trao đổi văn hóa và nghệ thuật cũng như sự phát triển rực rỡ của Phật giáo.)
Anh có đôi mắt cực tốt, dù đứng xa thế này vẫn thấy rõ, khi cô hoàn thành động tác cuối cùng, gương mặt xinh đẹp ấy nở một nụ cười rạng rỡ, dịu dàng tựa làn nước mùa xuân.
Nụ cười ấy còn hơn cả vẻ đẹp thuần túy.
Nó mang đến cảm giác tốt đẹp, thậm chí khiến người ta khao khát. Khiến người ta nảy sinh cảm giác mình không xứng đáng—nhưng lại chẳng cam lòng.