Cháy Bỏng

Chương 39: Cơ thể vô thức muốn áp sát anh hơn



Năm rưỡi, Văn Dã về đến nhà. Vừa mở cửa ra, phòng khách trống không, nhưng từ bếp lại vọng ra tiếng ồn ào náo nhiệt.

"Bành Nhất Phàm, anh làm ăn kiểu gì thế? Bảo cắt rau diếp thành lát mà anh cắt thành cả khúc to thế này à?"

"Em giỏi thì em làm đi."

"Trời ạ, dao sắc thế này, lỡ cắt vào tay em thì sao? Hơn nữa, em góp ý để anh cải thiện tay nghề, chứ không phải để anh lúc nào cũng 'em giỏi thì em làm đi' đâu nhé. EQ kém thế bảo sao mãi không có nổi một cô bạn gái!"

Nói xong, Bành Tư Gia bĩu môi, rồi đi sang chỗ Lâm Diểu, cùng cô nghiên cứu cách pha nước chấm sao cho ngon.

Văn Dã tiện tay ném chìa khóa lên tủ giày, bước vào bếp: "Sao lại ăn ở nhà?"

Bành Nhất Phàm hừ một tiếng, oán giận nói: "Con bé Bành Tư Gia này đúng là tiểu thư đỏng đảnh, kêu bên ngoài lạnh quá, lười ra đường lại không muốn xếp hàng chờ bàn, thế là bắt em với lão Lộ hai thằng đàn ông phải rét run ngồi xe buýt hai bến đến siêu thị, rồi lại vác theo hai túi nguyên liệu to tướng hứng gió lạnh đi về. Cả tay cũng sắp đông cứng luôn rồi!"

Bành Tư Gia bị trách móc nhưng vẫn chẳng mảy may áy náy: "Không thì sao nữa? Chẳng lẽ để em với Diểu Diểu, hai cô gái yếu đuối, đi chịu lạnh cùng các anh à? Một chút tinh thần thương hoa tiếc ngọc cũng không có, bảo sao kiếp này anh chẳng kiếm nổi bạn gái!"

Bành Nhất Phàm: "..."

Lại nhằm đúng điểm yếu chí mạng của cậu mà công kích chứ gì!

Lâm Diểu mỗi lần nghe hai anh em họ Bành cãi nhau đều thấy buồn cười, khóe mắt cong lên: "Tư Gia, mau nếm thử nước chấm chị thêm ớt hiểm vào xem có ngon không."

Hiện tại vì vấn đề sức khỏe, cô không thể ăn một chút đồ cay nào.

Văn Dã nghe vậy, liền nhận lấy con dao từ tay Bành Nhất Phàm, thoáng cái đã cắt rau diếp thành từng lát mỏng, bày lên đĩa gọn gàng. Sau đó, anh ra ngoài lấy bếp từ và nồi lẩu đặt lên bàn ăn trong phòng khách.

Mọi người lần lượt bưng từng đĩa nguyên liệu ra, quây quần ngồi quanh bàn, bật bếp đợi nước lẩu vị cà chua sôi lên.

Văn Dã nhìn Lâm Diểu, khóe môi cong lên, thông báo tin vui: "Triệu Mỹ Oanh đồng ý sáng mai đi bệnh viện làm xét nghiệm ghép tủy rồi."

Mọi người sững sờ mất vài giây, Bành Tư Gia mừng rỡ kêu lên, cười đến hớn hở: "Tuyệt quá!"

Lâm Diểu không ngờ anh đã đi tìm Triệu Mỹ Oanh vào buổi chiều. Trước giờ cô chỉ định tìm kiếm nguồn hiến tủy từ ngân hàng công cộng, vì vốn dĩ cô không hề mong đợi gì ở Triệu Mỹ Oanh.

"Sao bà ta lại đồng ý vậy?" Cô nhìn Văn Dã.

Nỗi nhục nhã khi quỳ gối, sự tham lam khi bà ta đòi tăng giá, Văn Dã không hề nhắc tới, chỉ đơn giản nói: "Anh đưa cho bà ta một vạn tệ gọi là phí cảm ơn, thế là bà ta đồng ý."

Bành Nhất Phàm tính tình thẳng thắn, phẫn nộ kêu lên: "Trên đời còn có loại mẹ như vậy sao? Con gái ruột mắc bệnh nặng, đang lúc cần tiền nhất, bà ta thì hay rồi, chẳng những không đau lòng, không lo lắng, mà còn nhân cơ hội đòi tiền!"

Văn Dã liếc qua cậu ta, ánh mắt lạnh lùng: "Cho đĩa sách bò bên cạnh mày vào nồi đi."

Bành Nhất Phàm cầm đũa thả thịt vào nồi, vẫn còn đầy bất bình, định nói thêm gì đó, nhưng bị Bành Tư Gia dùng khuỷu tay huých một cái.

"Anh nói nhiều quá rồi đấy." Cô thật sự cạn lời với ông anh trai này, không biết nhìn tình huống gì cả. Người ngoài như bọn họ đã thấy quá đáng, huống chi Lâm Diểu – người là con gái ruột của bà ta? Còn ở đó mà lắm mồm lắm miệng!

Bành Nhất Phàm lúc này mới nhận ra ánh mắt Lâm Diểu thoáng ảm đạm, vội vàng xin lỗi.

Lâm Diểu khẽ cười, giọng ôn hòa: "Không sao đâu."

Không phải bậc cha mẹ nào cũng yêu thương con cái. Ngay từ khi cô sinh ra, Triệu Mỹ Oanh đã bỏ rơi cô, mười mấy năm chưa từng gặp lại, vốn dĩ chẳng thể có bao nhiêu tình cảm dành cho cô.

Nhưng so với nguồn hiến tủy bên ngoài, người có quan hệ huyết thống như Triệu Mỹ Oanh có khả năng phù hợp cao hơn rất nhiều. Bà ta đồng ý hiến tủy, cô sẽ được phẫu thuật sớm hơn, khả năng chữa khỏi bệnh cũng sẽ cao hơn.

Lộ Vũ An nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác, bầu không khí lại trở nên rộn ràng vui vẻ. Trong nồi, nước lẩu sôi ùng ục, những bọt khí lớn nhỏ không ngừng vỡ ra, hương thơm đậm đà của cà chua lan tỏa khắp không gian.

Bành Tư Gia múc hai viên bò viên vừa chín tới, để một viên vào bát mình, viên còn lại đưa cho Lâm Diểu.

Cô ấy không biết đó là bò viên nhân nước, nên trực tiếp cắn một miếng. Lớp nước súp nóng hổi bên trong bất ngờ bắn ra, bỏng đến mức cô hít sâu một hơi, suýt nữa chảy cả nước mắt vì đau.

Bành Tư Gia lập tức chạy đến bàn trà, nhổ viên bò viên trong miệng vào thùng rác, vừa xuýt xoa vừa quát: "Aaaa! Nóng chết mất! Bành Nhất Phàm, sao anh không nói trước là anh mua bò viên nhân nước hả? Anh cố tình ám sát em đúng không?!"

Bành Nhất Phàm: "..."

Giờ thì cậu ta hoàn toàn hiểu được cảm giác của Đậu Nga rồi.

Gần như cùng lúc đó, Lâm Diểu cũng bị bỏng lưỡi khi cắn viên bò viên của mình. Nhưng cô ngồi tận phía trong cùng của bàn ăn, không tiện chạy ra ngoài.

Cô còn chưa kịp bảo Bành Tư Gia đưa thùng rác lại, một bàn tay đã vươn tới, đưa đến dưới cằm cô.

Là Văn Dã.

"Nhổ vào tay anh."

Văn Dã trầm giọng giục: "Mau lên."

Mắt và mặt Lâm Diểu đều đỏ bừng, nhưng vẫn nghe lời. Cô hé môi, nhè nhẹ nhả viên bò viên ra lòng bàn tay anh.

Văn Dã đứng dậy, đi đến thùng rác ném đi, rồi vào bếp rửa tay qua loa. Trở lại, anh nghiêng người bảo cô: "Há miệng, lè lưỡi ra anh xem nào."

Lâm Diểu xấu hổ đến đỏ cả mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn hé môi, chìa ra chiếc lưỡi mềm mại màu hồng nhạt.

Văn Dã nhìn kỹ, thấy không bị phồng rộp mới hơi giãn mày, yên tâm ngồi xuống ăn tiếp.

Là anh trai, nhưng Bành Nhất Phàm tự thấy mình không làm nổi đến mức này. Chuyện này so với chăm con gái ba tuổi còn tỉ mỉ chu đáo hơn! Cậu cảm thán: "Nếu có bình chọn anh trai tốt nhất thế giới, em nhất định bầu một phiếu cho anh Dã!"

Lộ Vũ An hoàn toàn đồng tình: "Chắc chắn luôn, em giơ cả hai tay bầu cho anh!"

Bành Tư Gia, người đã nhìn thấu tất cả: "..."

Cô thực sự hết nói nổi. Cái bầu không khí mập mờ kéo dài giữa Lâm Diểu và Văn Dã mà mấy thằng con trai này không nhìn ra được à? Đôi mắt của bọn họ đúng là chỉ để làm cảnh mà thôi!

Sau khi ăn uống xong, cả nhóm cùng nhau dọn dẹp bàn ghế sạch sẽ. Một số nguyên liệu chưa nấu hết được bỏ lại vào tủ lạnh để lần sau dùng tiếp.

Văn Dã hỏi Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An đã tốn bao nhiêu để mua đống đồ này, rồi lấy ví ra định đưa tiền cho họ. Dù gì bọn họ vẫn là sinh viên, còn đang dựa vào tiền sinh hoạt gia đình chu cấp.

"Không cần không cần!"

Hai người mỗi người xách một túi rác, lủi đi nhanh như chớp.

Bành Tư Gia cũng theo hai người họ ra ngoài. Chưa đi được bao lâu, Lâm Diểu nhận được tin nhắn từ cô ấy, bảo cô vào phòng ngủ kiểm tra dưới gối.

Cô quay về phòng, nhấc gối lên thì thấy một phong bao lì xì nằm ngay ngắn bên dưới. Cùng lúc đó, điện thoại trong lòng bàn tay rung lên—là hai tin nhắn dài của Bành Tư Gia.

Bành Tư Gia:【Diểu Diểu, đây là số tiền em kiếm được từ mấy lần đi cos ở hội chợ truyện tranh. Không nhiều, chỉ được mấy ngàn thôi, em biết so với chi phí phẫu thuật của chị thì như muối bỏ bể, nhưng đây là tấm lòng của em. Chị nhất định phải nhận! Nếu chị từ chối thì chứng tỏ chị không coi em là bạn đâu!!! Em sẽ giận đấy!!! [giận dỗi] [giận dỗi] Năm lớp 12 nếu không có chị giảng bài mỗi tối, còn tốn công sắp xếp ghi chép giúp em, thì em đã chẳng đỗ nổi đại học. Chị có thể nói là công thần của cả nhà em đấy!!!】

Bành Tư Gia:【Diểu Diểu, ca phẫu thuật của chị nhất định sẽ thành công, chị chắc chắn sẽ sớm bình phục!!! Sau này em còn phải nhờ chị chỉ giáo tiếng Anh để thi cấp 4, cấp 6 nữa!!! Đám cưới của em cũng phải có chị làm phù dâu đó!!!】

Lâm Diểu cảm động đến cay xè mắt. Cô trả lời tin nhắn của Bành Tư Gia xong, cầm lấy phong bao lì xì, bước ra ngoài tìm Văn Dã.

Anh đang đứng cạnh ghế sô pha trong phòng khách, cúi đầu xem gì đó trên điện thoại.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng lên nhìn. Nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của cô, Văn Dã lập tức nhíu mày, lo lắng hỏi:

"Sao thế?"

Lâm Diểu đưa phong bao lì xì trong tay cho Văn Dã xem, giọng nói mang theo chút nghèn nghẹn:

"Tư Gia lén nhét vào dưới gối của em."

"Trùng hợp ghê." Văn Dã bật cười, vén miếng đệm ghế sô pha lên: "Ở đây cũng có hai cái."

Lâm Diểu nhìn thấy hai phong bao lì xì khác, rồi nghe Văn Dã xác nhận suy đoán của mình:

"Là Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An lén để vào."

Vừa nói, anh vừa giơ điện thoại cho cô xem. Trong nhóm chat ba người trên QQ, cô thấy tin nhắn của họ—một người xin tiền bố mẹ, vốn định để dành mua máy tính mới, còn một người thì đã tiết kiệm suốt mấy tháng, trước đây đáng lẽ định mua dây chuyền tặng cô bạn gái vẫn chưa chia tay.

Lâm Diểu cay mắt hơn nữa, trái tim trĩu nặng đầy cảm động.

Văn Dã xoa xoa đỉnh đầu cô, giọng nói mang ý cười dịu dàng:

"Thấy chưa, mọi người đều mong em sống thật tốt."

Cô nghiêm túc gật đầu, quả quyết hứa hẹn:

"Em sẽ cố gắng hết sức, sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người."

Văn Dã khẽ cong môi, ừ một tiếng:

"Mai còn phải đến bệnh viện làm xét nghiệm tủy, tối nay tranh thủ tắm rửa rồi ngủ sớm, sáng mai mới có tinh thần tốt được."

Lâm Diểu về phòng, nhanh chóng tắm xong rồi lên giường. Nằm chưa được bao lâu, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Không biết Văn Dã tìm cô có chuyện gì, cô ngồi dậy, trực tiếp nói:

"Anh vào đi."

Văn Dã đẩy cửa bước vào, ôm chăn gối đi thẳng đến bên giường cô:

"Dịch vào trong một chút, chừa chỗ cho anh."

Lâm Diểu sững người. Ở khách sạn Bắc Kinh, họ cũng đã ngủ chung giường, nhưng khi đó là vì cô muốn tiết kiệm tiền phòng. Bây giờ đang ở nhà, hoàn toàn không có lý do gì để làm vậy cả.

Hơn nữa, chẳng phải anh vừa bảo cô ngủ sớm sao? Cũng đâu thể làm gì được...

Cô suy nghĩ lung tung, mặt dần dần đỏ bừng lên. Đúng lúc này, cô thấy anh thả lỏng bàn tay đang nắm chặt. Trong lòng bàn tay anh có một sợi dây—rất quen thuộc, chính là sợi mà tối qua anh đã buộc lên cổ tay cô!

"Đưa tay đây." Văn Dã nói.

Lâm Diểu trừng mắt nhìn anh, không thể tin nổi, thậm chí có chút bất mãn. Cô phồng má, giọng ấm ức:

"Em đã hứa với anh mấy lần rồi, sao anh vẫn không tin em chứ?"

Lại còn muốn trói cô, sợ cô lén chạy mất.

Chẳng lẽ từ nay về sau, trong lòng anh, cô là người hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào sao?

"Anh đương nhiên tin em."

Chàng trai nói vậy, nhưng ngay sau đó, anh cúi xuống, nắm lấy cổ tay cô đang đặt trên chăn, thản nhiên buộc sợi dây lên.

Bằng hành động thực tế, anh cho cô thấy thế nào là "nói một đằng, làm một nẻo."

Sau khi buộc chặt nút thắt, Văn Dã mới ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt bất mãn của cô gái nhỏ. Anh khẽ nhếch môi, tiếp tục nốt câu nói còn dang dở:

"Nhưng mọi chuyện đều có khả năng xảy ra."

"Dù chỉ là một phần vạn, anh cũng không dám đánh cược."

Trong nhà đã lắp sẵn hệ thống sưởi, giữa đêm đông rét buốt, bên ngoài trời lạnh thấu xương, nhưng trong phòng nhiệt độ vẫn khoảng mười mấy đến hai mươi độ. Vậy mà trong chăn của Văn Dã, lại có hai bàn chân nhỏ không an phận duỗi sang, dán chặt vào đùi anh.

Anh hơi sững lại, cúi đầu nhìn.

"Thì... vẫn lạnh." Lâm Diểu má ửng đỏ, nhỏ giọng nói dối. Cô cũng không rõ tại sao, chỉ là cơ thể vô thức muốn áp sát anh hơn.

Văn Dã nhìn cô gái nhỏ đến vành tai cũng đỏ bừng, khẽ cong môi, kẹp hai chân lại, giữ chặt lấy đôi chân nhỏ vừa duỗi sang:

"Thế này ấm hơn."

Lâm Diểu: "..."

Ấm hơn thật đấy. Ấm đến mức cả người cô bắt đầu nóng lên rồi.

Hôm sau, Lâm Diểu cùng Triệu Mỹ Oanh—người mẹ ruột đã lâu không gặp—đến bệnh viện làm xét nghiệm ghép tủy theo lịch hẹn. Kết quả phải đợi một tuần mới có.

Tính cả 150.000 tệ vay được, 8.000 tệ do ba người bạn gom góp, cộng thêm 15.000 tệ còn lại trong tay, cô vẫn thiếu 127.000 tệ nữa mới đủ tiền phẫu thuật.

Trong tuần chờ đợi kết quả, Văn Dã tất bật chạy vạy khắp nơi, tận dụng mọi mối quan hệ có thể. Anh nói hết lời hay, viết hết tờ vay nợ này đến tờ khác, cuối cùng còn bán luôn chiếc xe cũ mới mua không lâu, rốt cuộc cũng gần như gom đủ số tiền.

Ngày có kết quả, từ sáng sớm, Văn Dã đã đưa Lâm Diểu đến bệnh viện. Nhưng khi đến nơi, họ được báo là bản xét nghiệm vẫn chưa chuyển đến, phải tiếp tục chờ.

Hai người đành ngồi xuống ghế ở khu vực chờ. Khoảnh khắc càng gần kề, sự căng thẳng càng dâng lên. Lâm Diểu cảm giác tim mình đập liên hồi, mí mắt cũng không yên phận mà giật liên tục.

"Mí mắt trái của em cứ giật mãi." Cô nhỏ giọng nói với Văn Dã, mang theo chút lo lắng.

"Mí trái giật là có tiền, em chưa nghe à?" Văn Dã nhếch môi cười, "Đây là điềm lành, kết quả chắc chắn sẽ tốt."

Lâm Diểu được an ủi phần nào, nhưng chưa đầy một phút sau, cô lại nhăn mặt, lo lắng nói:

"Nhưng vừa nãy mí mắt phải của em cũng giật một cái... có phải là điềm xấu không?"

Lần này, Văn Dã làm ra vẻ nghiêm túc: "Điều đó chứng tỏ tối qua em ngủ không đủ giấc."

Lâm Diểu phì cười: "Anh lúc nào cũng có lý lẽ để nói."

Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng bản kết quả cũng được gửi tới. Cô lập tức đứng dậy đi lấy, Văn Dã theo sát phía sau, dùng khăn giấy lau sạch vết máu bị cào rách trên đầu ngón tay.

Từng giây từng phút trôi qua, Văn Dã vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên gương mặt, nhưng trong lòng lại như có lửa đốt. Sự lo lắng đã leo lên đến đỉnh điểm, không cách nào trút bỏ, mà anh cũng không dám để lộ, sợ sẽ càng khiến cô gái nhỏ bên cạnh thêm căng thẳng.

Chỉ có thể dùng cơn đau để xoa dịu phần nào.

May mắn là kết quả tốt—phép ghép tủy đã thành công, có thể tiến hành cấy ghép trong thời gian tới.

Bước ra khỏi phòng khám, Lâm Diểu vui vẻ định báo tin mừng này cho Bành Tư Gia trước tiên. Nhưng còn chưa kịp lấy điện thoại ra, chuông đã vang lên trước.

Từ lúc biết kết quả, khóe môi Văn Dã vẫn chưa hạ xuống. Nhưng khi nghe tiếng chuông, anh cũng nhìn sang, thấy trên màn hình nhấp nháy dòng chữ ghi chú: "Ba".

Ý cười trên môi anh lập tức tan biến, sắc mặt cũng không còn dễ coi như trước.

Chắc chắn không phải là người cha ruột đã mất từ lâu của cô, mà chỉ có thể là người cha nuôi năm xưa đã nhẫn tâm bỏ rơi cô, không hề ngó ngàng suốt bao nhiêu năm trời.