Do uống thuốc liên tục, gần đây giấc ngủ của Lâm Diểu ngày càng ít đi.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy khá sớm.
Trong phòng tối om, nhưng chiếc giường bên cạnh lại trống không, không thấy Văn Dã đâu. Ban đầu, cô tưởng anh vào nhà vệ sinh, nhưng nhìn kỹ lại, bên trong cũng tối đen, chẳng có ánh đèn nào bật lên.
Lâm Diểu vội mò lấy điện thoại từ dưới gối, bật sáng màn hình, việc đầu tiên cô nhìn thấy là thời gian—6 giờ 20 phút.
Ngay sau đó, cô thấy tin nhắn Văn Dã gửi từ một tiếng trước:【Anh đi bệnh viện xếp hàng lấy số trước.】
Cô lập tức gọi cho anh. Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói mang ý cười của anh: "Ơ, dậy rồi à?"
Trong giọng anh đầy sự vui vẻ, nhưng bên cạnh đó, cô còn nghe rõ tiếng gió rít gào bên tai anh.
Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, ngoài kia chắc phải lạnh đến âm mười mấy độ, đúng là trời rét cắt da cắt thịt.
Mũi Lâm Diểu bỗng chốc cay cay: "Sao anh đi lấy số sớm thế?"
Nếu anh đặt báo thức, chắc chắn cô sẽ nghe thấy mà thức dậy, nhưng đằng này cô chẳng hay biết gì cả, không biết anh đã dậy từ lúc nào.
Văn Dã cười cười, giọng nói vẫn nhẹ nhõm như thường:
"Anh có tra trên mạng rồi, giáo sư Thành là người có kinh nghiệm nhất trong việc điều trị u lympho, nhưng số thứ tự của ông ấy rất khó lấy. Sáu giờ sáng bệnh viện mới phát số, chưa đầy ba phút là hết sạch. Chúng ta đã tới tận đây rồi, đương nhiên phải gặp được người giỏi nhất."
Vừa dứt lời, Lâm Diểu nghe thấy dường như Văn Dã khẽ va răng vào nhau vì lạnh, nhưng giọng anh vẫn đầy hào hứng:
"Anh lấy được số khám cho ngày mai rồi. Dù sao cũng đã đến đây, hôm nay chúng ta có thể tranh thủ đi dạo quanh Bắc Kinh một chút. Giờ trời lạnh lắm, em đừng dậy vội, cứ nằm trong chăn thêm một lát. Muốn ăn gì để anh mua về cho?"
Cổ họng Lâm Diểu nghẹn lại: "Anh tiện đường mua gì cũng được."
Nửa tiếng sau, Văn Dã trở về, đầu tóc bị gió Bắc thổi rối bù, ngón tay cầm túi đồ ăn đỏ ửng lên vì lạnh.
Lâm Diểu dậy ngay sau khi cúp máy. Cô đun một ấm nước nóng, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền rót ngay một cốc nước ấm.
Cô đưa cốc nước cho anh: "Anh uống miếng nước nóng cho ấm đi."
Ngón tay cô chạm vào tay anh—lạnh buốt như băng. Trái tim cô như thắt lại, nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi, giả vờ tìm thứ gì đó rồi nhanh chóng đưa tay quệt đi chút ẩm ướt nơi khóe mắt. Cô không muốn lại bị anh trêu là "bé mít ướt" nữa.
Hai người ngồi vào bàn trà nhỏ, cùng nhau ăn sáng.
Văn Dã ăn nhanh hơn, đặt đũa xuống rồi cầm điện thoại lên tìm kiếm những chỗ vui chơi quanh đây.
Lâm Diểu nhìn anh, trong lòng đầy xót xa: "Hôm nay anh dậy sớm vậy rồi, hay là ngủ bù một chút đi?"
Văn Dã nhướng mày, trông vẫn tràn đầy sức sống: "Anh không buồn ngủ."
Dạo này ở Bình Thành, cô cứ quanh quẩn giữa bệnh viện và nhà, chắc cũng thấy ngột ngạt lắm rồi. Hiếm có dịp ra ngoài, đương nhiên anh muốn dẫn cô đi chơi.
Nhưng ngay lúc đó, cô nhẹ nhàng nói:
"Nhưng em dậy cũng sớm lắm, bây giờ lại muốn ngủ thêm một lát."
Thế là Văn Dã ngoan ngoãn đổi ý: "Vậy được, chiều chúng ta đi chơi."
Anh vẫn nhớ đêm qua Lâm Diểu lạnh đến mức không ngủ được. Nhưng sáng sớm thế này, các cửa hàng vẫn chưa mở, không thể mua túi chườm nóng. Anh bèn mua một chai trà xanh loại lớn, đổ hết nước bên trong ra, rồi rót đầy nước nóng vào. Anh vặn nắp thật chặt, lắc đi lắc lại mấy lần để chắc chắn không bị rò rỉ, sau đó mới đặt vào trong chăn của cô.
"Cứ tạm dùng cái này trước đi, có nóng quá không?"
Lâm Diểu áp chân lên chai nước ấm, hơi nóng từ lòng bàn chân lan dần đến tận đáy lòng.
"Không nóng, vừa đủ ấm."
Cô nhắm mắt, giả vờ ngủ. Nhưng chưa đến năm phút, bên tai đã vang lên nhịp thở đều đặn.
Cô cẩn thận, rất khẽ, rất chậm quay người lại.
Chàng trai bên cạnh đã ngủ say.
Sáng dậy sớm như vậy, sao có thể không buồn ngủ chứ?
Trong phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt len qua khe rèm cửa. Cô chớp mắt, lặng lẽ nhìn anh.
Bình thường không có cơ hội nhìn lâu như vậy, lại vì ngày nào cũng ở bên nhau, cô chỉ cảm thấy anh có thay đổi, nhưng chưa bao giờ thấy rõ ràng như lúc này.
Gương mặt gầy đi một chút. Vì kiếm tiền, chỉ cần có khách, anh đều không từ chối, sáng dậy sớm, tối thức khuya xăm hình cho người ta.
Bờ vai lộ ra ngoài chăn rộng hơn, cánh tay cũng rắn chắc, mạnh mẽ hơn. Đó là nhờ những lần làm việc trên cao, thay thế những tấm biển quảng cáo nặng nề mà rèn luyện được.
Làn da vốn trắng lạnh của anh đã sạm đi vài phần, vẻ non nớt của thiếu niên dần phai nhạt, thay vào đó là nét chín chắn, hoang dã đầy nam tính.
Mà tất cả những thay đổi này... đều là vì cô.
Thật sự chỉ vì xem cô là em gái sao? Có người anh nào lại lo lắng em gái bị lạnh chân, dùng tay sưởi ấm cho cô suốt cả đêm không?
Mang theo nỗi nghi hoặc ấy, buổi chiều Lâm Diểu cùng Văn Dã ra ngoài dạo chơi.
Điểm đến đầu tiên là Cố Cung. Trên đường đi, anh còn mua cho cô một xiên kẹo hồ lô phủ đường, rắc đầy mè. Cô cầm trong tay, vừa đi vừa ăn, má phồng lên vì nhai liên tục.
Khắp nơi đều là du khách chụp ảnh, trời lạnh cắt da cắt thịt, vậy mà vẫn có những cô gái diện trang phục cung đình nhà Thanh để chụp ảnh nghệ thuật.
Văn Dã liếc nhìn Lâm Diểu, lấy từ túi quần ra một tờ giấy, đưa tay nhẹ nhàng lau đi hạt mè dính bên khóe môi cô, rồi lười biếng nhếch môi, đề nghị: "Muốn ra tường đỏ chụp một tấm không?"
Lâm Diểu gật đầu được một nửa, rồi lại đổi thành lắc đầu: "Không muốn chụp."
Bây giờ cô trông xanh xao, tiều tụy, chẳng có gì đẹp cả.
Văn Dã cũng không ép: "Được thôi, vậy chúng ta tiếp tục đi dạo quanh mấy điện phía trước."
"Ăn không nổi nữa." Cô đưa que kẹo hồ lô còn sót lại một viên cho anh.
Văn Dã nhận lấy, thản nhiên ăn nốt.
Buổi tối, hai người cùng đi ăn vịt quay nổi tiếng ở đây, rồi dạo quanh những con hẻm nhỏ đầy ắp hàng quán bán đồ trang sức và đồ lưu niệm.
Ở một quầy hàng nhỏ, có một hàng dài người ngồi chen chúc, phía trên treo một tấm băng rôn ghi: "Thử thách nhận quà".
Vì tò mò, Lâm Diểu kéo Văn Dã lại gần xem.
Đến nơi mới thấy trên tờ giấy dán trước quầy ghi quy tắc: Hai người trong một cặp đôi lần lượt viết các số từ 1 đến 800, không được sửa sai, không được viết thừa hay thiếu. Nếu hoàn thành thử thách, họ sẽ nhận được một chiếc vòng tay mã não tinh xảo.
Thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực chất lại đòi hỏi sự tập trung cao độ. Bên cạnh đó, còn có rất nhiều yếu tố gây nhiễu như tiếng người ồn ào, ánh đèn mờ nhạt dễ khiến mắt hoa, tay run mà viết nhầm.
Không ít cặp đôi đã thử nhưng đều thất bại.
Lâm Diểu ngẩng lên nhìn Văn Dã: "Em cũng muốn thử xem."
Văn Dã liền đi nộp năm tệ, nhận về hai tờ giấy A4 chi chít ô vuông nhỏ cùng hai cây bút.
Hai người ngồi sát bên nhau, cắm cúi tập trung viết.
Văn Dã hoàn thành trước, một phút sau Lâm Diểu cũng viết xong. Anh cầm hai tờ giấy đưa cho chủ quầy kiểm tra.
Không một lỗi sai.
Chủ quầy không cam tâm, soát lại từ đầu đến cuối một lần nữa, nhưng vẫn không tìm ra sai sót nào, đành cố gượng cười nói: "Chúc mừng hai bạn đã vượt qua thử thách! Nhưng để nhận vòng tay mã não trị giá năm trăm tệ này, cô gái phải hôn bạn trai một cái, chứng minh hai người thật sự là một cặp."
Văn Dã cau mày: "Quy tắc đâu có ghi là phải hôn."
Chỉ là một chiếc vòng tay rẻ tiền, vậy mà còn bày ra mấy trò linh tinh này.
Họ đã mượn danh nghĩa người yêu để tham gia, vốn dĩ đã không thích hợp, huống hồ còn... hôn nhau.
Vẻ mặt anh lạnh tanh, khiến ông chủ quầy có chút chột dạ. Nhưng chiếc vòng mã não này cũng không rẻ, nếu có thể tìm lý do không trao quà thì càng tốt.
Ông chủ vẫn giữ nụ cười giả lả, cố chấp nói: "Đúng là trong quy tắc không ghi phải hôn, nhưng có ghi rõ là chỉ dành cho các cặp đôi. Nếu hai người không hôn, làm sao tôi biết được hai người thật sự là người yêu chứ? Chỉ hôn lên má thôi, đâu có quá đáng gì."
Văn Dã sắp nổi nóng, nhưng lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn đeo găng tay lông mềm khẽ kéo lấy ngón tay anh.
Anh thu lại cơn giận trong mắt, cúi xuống nhìn cô.
Gương mặt Lâm Diểu trắng bệch vì lạnh, nhưng hai má lại ửng hồng. Cô cắn chặt môi, do dự mấy giây, rồi buông ra, trên môi để lại một vết trắng nhàn nhạt.
Giọng cô nhỏ đến mức gần như thì thầm: "Em... em rất thích chiếc vòng tay đó."
Nói xong câu này, tim cô đập loạn nhịp, tai cũng đỏ bừng lên, nóng đến mức gần như bốc hơi.
Cô cố gắng lấy hết can đảm, nói tiếp bằng chất giọng nhỏ xíu: "Anh giúp em một chút... phối hợp với em được không?"
Dù chỉ là tiếng thì thầm yếu ớt, nhưng Văn Dã vẫn nghe thấy rõ ràng.
Trong đầu anh như có tiếng nổ vang dội.
Anh nhíu mày thật chặt, có chút bực bội muốn nói với cô rằng nụ hôn của con gái rất quý giá, sao có thể vì một chiếc vòng tay rẻ tiền mà tùy tiện trao đi như vậy?
Nhưng khi ánh mắt anh chạm phải đôi mắt trong veo của cô, long lanh vừa mong đợi vừa thấp thỏm, anh lại không thể nào mở miệng từ chối được.
Và còn có một thứ gì đó sâu trong lòng anh—một sự khao khát xấu xa và ích kỷ—đang thôi thúc anh thỏa hiệp.
Anh nuốt khan một cái, giọng khàn khàn: "Em thực sự thích chiếc vòng tay đó đến vậy sao?"
Lâm Diểu chột dạ gật đầu. Thấy anh dường như không phản đối, cô liền đưa tay bám lấy cánh tay anh để mượn lực, kiễng chân lên.
Nhưng chênh lệch chiều cao quá lớn, dù đã cố hết sức, cô vẫn không thể với tới.
Không còn cách nào khác, cô đành đặt một nụ hôn nhẹ lên cằm anh—rất khẽ, thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Toàn bộ dũng khí trong cô cũng theo đó mà cạn kiệt.
Lâm Diểu cảm thấy tim mình như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ng.ực, mặt nóng đến mức không dám nhìn anh thêm một giây nào nữa. Cô vội vàng quay người đi tìm ông chủ.
Lúc này, ông chủ không còn lý do gì để chối cãi, dù không cam tâm cũng đành phải đưa chiếc vòng mã não cho cô.
Lâm Diểu đeo chiếc vòng lên tay.
Suốt quãng đường trở về khách sạn, cô hầu như không nói chuyện với Văn Dã, chỉ chăm chú nhìn chiếc vòng trên cổ tay, xoay tới xoay lui, trông có vẻ cực kỳ trân quý. Gò má vẫn chưa tan hết hơi nóng.
Cô nhớ lại đêm hôm đó khi anh say rượu, không chỉ hôn cô mà còn suýt chút nữa đưa lưỡi vào...
Vậy nên hôm nay, cô chỉ hôn lên mặt anh, chắc cũng không tính là lợi dụng anh quá mức đâu nhỉ...
Văn Dã im lặng suốt đường về, mím môi chặt, lời cũng ít đi hẳn.
Hơi ấm mềm mại, ướt át, phảng phất hương vị ngọt ngào từ nụ hôn của cô như khắc sâu trên da anh, không thể nào phai nhạt.
Cảm giác đó quá mức kỳ diệu.
Kể cả khi anh đã về khách sạn, tắm rửa, lên giường, rồi nhắm mắt lại, dư âm ấy vẫn chưa tan biến.
lồng ng.ực anh tựa như bị lấp đầy bởi dòng dung nham nóng bỏng, chỉ chực chờ bùng nổ.
Lúc này, người bên cạnh đang ngủ say bỗng có động tĩnh, dường như đá văng thứ gì đó trong chăn, rồi trở mình, hai bàn chân lại giống như tối qua, chui vào chăn của anh, áp sát vào chân anh.
Trước khi ngủ, Văn Dã đã để một túi nước nóng vào chăn của Lâm Diểu, nhưng sau mấy tiếng, nó đã nguội lạnh. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy lạnh, vô thức tìm kiếm hơi ấm, đến khi tìm được nguồn nhiệt thì không muốn rời đi nữa.
Toàn bộ cảm giác trên người Văn Dã đều tập trung vào một bên đùi.
Bàn chân nhỏ của cô mềm mại đến mức không tưởng, vô thức cọ nhẹ vào chân anh, còn khiến anh khó chịu hơn cả một cú khiêu khích cố ý.
Cơ thể anh căng cứng như một sợi dây đàn bị kéo đến cực hạn, dù lý trí và tự chủ có mạnh mẽ đến đâu, sợi dây ấy vẫn đứt phựt một tiếng.
lồng ng.ực như có dòng dung nham nóng bỏng trào dâng, cuối cùng cũng bùng nổ.
Anh bật dậy, đi vào phòng tắm xả nước.
Qua cánh cửa khép kín, anh cố tình vặn nhỏ tiếng nước, nhưng Lâm Diểu vẫn bị đánh thức.
Cảm xúc cô cả đêm nay cứ trồi sụt không yên, giấc ngủ vốn đã chẳng sâu, giờ càng trở nên mơ màng.
Cô mở mắt, lắng nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, ban đầu còn tưởng Văn Dã đang rửa mặt, không hiểu sao anh lại dậy sớm như vậy.
Nhưng tiếng nước kéo dài mãi không dứt.
Chợt, cô bừng tỉnh.
Anh... đang tắm.
Rõ ràng trước khi ngủ, anh đã tắm rồi.
Lâm Diểu không phải sống trong một chiếc lồng kính chân không. Dù có đơn thuần, mơ hồ đến đâu thì cô vẫn hiểu chút ít về những kiến thức si.nh lý cơ bản.
Trước đây học ở trường Quốc Ngữ còn đỡ, nhưng khi vào Tam Trung, đám con trai trong lớp nói chuyện chẳng kiêng kỵ gì.
Thỉnh thoảng vào giờ ra chơi, cô nghe thấy bọn họ tụm năm tụm ba bàn tán đầy hào hứng về chuyện đó.
Rửa quần vào buổi sáng, tắm rửa lúc nửa đêm, đều là do trước khi ngủ đã xem những loại phim kia. Còn có một câu nói vô cùng th.ô t.ục: chỉ cần chạm vào cô gái mình thích, chỗ đó sẽ cứng lên ngay.
Vừa nghĩ đến, mặt cô đã đỏ bừng như sắp bốc hơi.
Nhưng rồi lại có chút nghi hoặc.
Cô chắc chắn trước khi ngủ, Văn Dã không hề xem những bộ phim đó.
Vậy tại sao đang ngủ yên lành, anh bỗng dưng lại phải đi tắm?
Bên trong phòng tắm, Văn Dã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sự đè nén kéo dài quá lâu, đến mức anh không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào, ngay cả hơi thở gấp gáp cũng cố sức kìm nén.
Anh ghê tởm chính mình vì sự dơ bẩn này.
Từ trước đến nay, anh luôn lấy danh nghĩa anh trai để ở bên cô, cũng thật lòng muốn làm một người anh tốt, thậm chí là bằng mọi giá.
Nhưng cái khao khát bản năng, nguyên thủy và xấu xí này, từ giây phút đầu tiên gặp cô, đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Dù có dùng mọi cách, anh cũng chẳng thể nhổ bỏ nó ra khỏi máu thịt của mình.
Môi anh mím chặt, trong cơn tự ghê tởm chính mình, cuối cùng cũng giải thoát.
Anh rửa tay hết lần này đến lần khác, cúi đầu chà sạch chiếc quần bẩn, rồi lại dùng nước lạnh vốc lên mặt, ép bản thân dập tắt hoàn toàn dư âm còn sót lại.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại bên cạnh giường.
Chăn trên chân cô bị nhẹ nhàng vén lên một góc.
Văn Dã cầm lấy túi chườm nóng đã nguội lạnh.
Chiếc túi mới mua vẫn còn vương mùi nhựa.
Anh lại đi đổ đầy nước nóng, vặn chặt nắp rồi đặt nó xuống bên chân cô.
Lâm Diểu cố gắng tiếp tục giả vờ ngủ.
Nếu để anh biết cô đã nhận ra những gì vừa xảy ra, cả hai chắc chắn sẽ vô cùng lúng túng và xấu hổ.
Chiếc giường bên cạnh trũng xuống, Văn Dã nằm xuống bên cô.
Anh đưa tay kéo chăn lên, đắp kín cho cô, rồi tỉ mỉ ghim mép chăn vào.
Trong bóng tối, cô gái nhỏ vẫn ngủ yên, hàng mi dài khẽ rủ xuống, đôi môi từ sau khi bị bệnh đến giờ vẫn nhợt nhạt.
Vài sợi tóc đen dính vào khóe môi cô.
Văn Dã đưa tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc bướng bỉnh ấy sang một bên.
Không rõ là vô tình hay không kiềm chế được, đầu ngón tay anh lướt qua đôi môi cô.
Mềm mại, ấm áp.
Yết hầu Văn Dã khẽ trượt lên xuống, đầu ngón tay thô ráp hơi run rẩy.
Anh cẩn thận, dè dặt, mang theo sự trân quý tột cùng cùng khát vọng không thể che giấu, nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn đôi môi cô, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Bóng đêm đậm đặc giấu đi đôi má đỏ rực như sắp nhỏ máu của Lâm Diểu, còn nhịp tim đập điên cuồng của cô cũng bị lớp chăn dày che khuất.
Bên tai là từng tiếng th.ở dốc ngày càng nặng nề của anh, khiến đầu óc cô trở nên mơ hồ.
Trong cơn choáng váng ấy, một suy đoán bất chợt nảy lên trong đầu—