Cháy Bỏng

Chương 2: Đáng đời



Đi đến cuối con hẻm, trước mắt vẫn là một căn nhà tự xây hai tầng, giống như phía trước. Cánh cửa sắt sơn xanh loang lổ, dán đầy những mẩu quảng cáo mở khóa, thông cống. Lớp cũ còn chưa bị bóc đi, lớp mới đã chồng lên.

Triệu Mỹ Oanh lấy chìa khóa mở cửa, rồi đưa cho Lâm Diểu một đôi dép lê cũ.

Khi Lâm Diểu cúi xuống thay giày, một chiếc ô tô đồ chơi điện màu đỏ chạy đến. Người đang "lái" nó là một cậu bé sáu, bảy tuổi.

Cậu nhóc mũm mĩm, trông còn béo hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Chiếc xe đồ chơi rõ ràng không chịu nổi cân nặng của cậu ta, chạy lắc la lắc lư trên đường.

"Mẹ! Hết kem rồi, con muốn ăn kem!" Cậu nhóc vừa mở miệng đã lớn tiếng la hét đầy bất mãn.

Triệu Mỹ Oanh lập tức nở nụ cười: "Một lát nữa mẹ đi chợ sẽ mua cho con."

"Con muốn ăn đá bào, với loại có bốn vòng tròn!" Cậu tiếp tục đòi hỏi.

"Được được được, mẹ mua hết cho con." Giọng bà tràn đầy cưng chiều, sau đó quay sang giới thiệu: "Tiểu Lỗi, con nhìn xem, đây là chị gái của con, từ nay sẽ chuyển đến sống cùng chúng ta."

Văn Lỗi vẫn còn nhỏ, chẳng hiểu tại sao chị gái lại thay đổi, cũng không quan tâm. Cậu chỉ liếc Lâm Diểu một cái, không thèm chào lấy một câu, liền xoay vô lăng, lái xe đi mất.

Trước thái độ vô lễ của cậu nhóc, Triệu Mỹ Oanh chẳng hề để tâm, chỉ liên tục dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng đụng vào đồ đạc rồi bị thương."

Sau đó, bà quay sang nhìn Lâm Diểu: "Mẹ phải đi chợ ngay đây. Phòng đều ở tầng hai, con sẽ ngủ chung với Tiểu Lỗi, là căn có dán áp phích trên cửa đấy."

Nhanh chóng sắp xếp xong, bà liền mở cửa rời đi.

Văn Lỗi vẫn lái chiếc xe đồ chơi chạy lung tung trong phòng khách, suýt chút nữa cán vào chân Lâm Diểu. May mà cô kịp lùi về sau vài bước.

Lâm Diểu kéo vali lên lầu. Hành lý của cô chủ yếu là sách, khá nặng, mà sức cô lại yếu, leo được vài bậc đã phải dừng lại thở một chút.

Cánh cửa gỗ cũ màu vàng dán một tấm áp phích Ultraman. Lâm Diểu nhìn vào bên trong, xác nhận đúng phòng liền kéo vali vào.

Căn phòng hơi bừa bộn. Trên giường chất đầy đồ chơi và truyện tranh. Trên bàn vương vãi bi thủy tinh, súng cao su, mấy cành cây nhặt được. Ngăn kéo mở toang lộ ra những tờ giấy lau qua mà chưa vứt đi, còn có một túi khoai tây chiên đã mở nhưng ăn dở.

Lâm Diểu mất rất lâu mới dọn dẹp xong.

Trong lúc đó, Triệu Mỹ Oanh đi chợ về. Cô nghe thấy bà lấy kem đưa cho Văn Lỗi, nhưng không lên lầu, mà đi thẳng vào bếp nấu cơm.

Gần mười hai giờ trưa, có tiếng mở cửa vang lên.

Từ dưới tầng vọng lên giọng đàn ông, cằn nhằn về đám công nhân già khó bảo trong xưởng. Cứ nói vài câu lại xen lẫn mấy lời chửi tục.

Lâm Diểu đứng dậy ra ngoài, xuống cầu thang liền trông thấy người đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, dáng vẻ bệ vệ.

Người đó đang hút thuốc, chiếc áo phông bị bụng bia căng chặt, quần đen thắt dây nịt, bên hông treo một chùm chìa khóa.

Triệu Mỹ Oanh vừa bưng ra một đĩa dưa hấu vừa cắt, thấy Lâm Diểu xuống liền vội nói: "Mau qua chào chú Văn đi."

Lâm Diểu khẽ gọi một tiếng: "Chào chú Văn ạ."

Người đàn ông trên sofa nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới, rồi nhe răng cười: "Ở khu này làm gì có đứa con gái nào da trắng như vậy chứ? Nhìn cái là biết ngay lớn lên trong gia đình giàu có."

Lâm Diểu có chút lúng túng, không biết nên đáp lại thế nào.

Triệu Mỹ Oanh đặt đĩa dưa hấu lên bàn trà, gọi Văn Lỗi – thằng bé đang nằm bò dưới đất chơi tàu hỏa – lại ăn. Bà cũng bảo Lâm Diểu vào bếp phụ mình bưng thức ăn ra.

Trong bữa ăn, Văn Thiên Minh tỏ ra rất tò mò về gia đình trước đây của cô, hết hỏi cái này lại đến cái khác. Triệu Mỹ Oanh vừa bón cơm cho Văn Lỗi, thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu.

Văn Lỗi đang ở độ tuổi hiếu động nhất, lại được cưng chiều, ăn được một nửa đã nhảy xuống ghế chơi tiếp. Triệu Mỹ Oanh đành cầm bát đuổi theo, tiếp tục bón cho cậu bé.

Ăn xong, Văn Thiên Minh liền hóa thân thành người "rảnh rang", thoải mái dựa vào ghế sofa, cầm hộp thuốc lá trên bàn trà rồi chép miệng: "Hết thuốc rồi."

Triệu Mỹ Oanh vừa dỗ vừa bón cơm cho con trai, rồi quay đầu lại, hiển nhiên ra lệnh cho Lâm Diểu: "Con đi mua bao thuốc cho chú Văn đi, siêu thị ngay đầu hẻm đó, lúc nãy con đi qua rồi mà."

Lâm Diểu vốn quen ăn chậm, nhai kỹ nuốt kỹ, lúc này vẫn chưa ăn xong, nhưng cũng đành phải đặt đũa xuống trước.

Văn Thiên Minh móc từ trong túi ra tờ mười đồng, đưa cho cô: "Mua bao Hồng Tháp Sơn nhé."

Lâm Khâm Văn không hút thuốc, trước đây Lâm Diểu chưa từng chạm vào hộp thuốc lá bao giờ. Cô nhận lấy tiền, âm thầm ghi nhớ ba chữ này, rồi thay giày ra ngoài.

Buổi trưa hè, trời nóng hầm hập, mặt đường nhựa như một cái chảo nướng, bước lên còn cảm nhận được hơi nóng phả ra. Dựa vào trí nhớ mơ hồ, Lâm Diểu men theo những con hẻm ngoằn ngoèo, tìm được siêu thị Tú Mai.

Gọi là siêu thị, nhưng thực ra còn nhỏ hơn cả tiệm tạp hóa trong trường học. Bên trong chen chúc bốn dãy kệ hàng, tủ kính gần cửa chất đủ loại thuốc lá. Phía sau quầy có một cậu trai tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo ba lỗ với quần đùi, gầy trơ xương, đang nghịch một khối rubik trong tay.

"Cho tôi một bao Hồng Tháp Sơn." Lâm Diểu nói, đồng thời đưa tờ tiền trong tay ra.

Cậu trai ngẩng đầu lên, cười ngờ nghệch hai tiếng, rồi đứng dậy cúi đầu lục tìm, cầm từng hộp lên xem rồi lại đặt xuống.

Lúc này, rèm nhựa bên cạnh bị vén lên, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề bước ra: "Xin lỗi nhé, cháu cần gì cơ?"

Lâm Diểu lặp lại lần nữa, người phụ nữ nhanh chóng lấy thuốc đưa cho cô. Khi cô cầm thuốc bước ra khỏi cửa, nghe thấy bà ta trò chuyện với cậu trai kia. Có lẽ là hai mẹ con, nhưng tốc độ nói chuyện và cách bà ta nói không giống đang trò chuyện với một người trưởng thành có trí tuệ bình thường.

Buổi chiều, Văn Thiên Minh lại đi làm ở xưởng. Triệu Mỹ Oanh thì bị Văn Lỗi nằng nặc đòi đưa đi trung tâm thương mại chơi, trong nhà chỉ còn lại một mình Lâm Diểu.

Cô quay về phòng, mở hành lý ra sắp xếp đồ đạc của mình.

Sau đó, không còn việc gì để làm nữa.

Tiếng "ù ù" của quạt máy trở nên rõ ràng hơn trong không gian tĩnh lặng. Lâm Diểu nhìn quanh căn phòng xa lạ, cảm giác lạc lõng và không biết phải làm gì lại cuộn trào trong lòng.

Cô ngồi bên mép giường một lúc rồi đứng dậy, lấy bộ đề thi mang theo từ trong cặp ra, vùi mình vào biển đề.

Làm liền hai bộ, ngoài cửa sổ chỉ còn lại những vệt hoàng hôn màu cam rực rỡ.

Chờ đến khi hai vệt cam ấy biến mất, trời hoàn toàn tối đen, nhưng Triệu Mỹ Oanh và Văn Thiên Minh vẫn chưa ai về, còn người anh trai nghe nói suốt ngày gây chuyện, là khách quen của trại giáo dưỡng, cũng không thấy xuất hiện.

Lâm Diểu đói bụng, lấy ví tiền và chìa khóa mà Triệu Mỹ Oanh đưa cho trước khi đi, rồi ra khỏi cửa.

Cô định đến cửa hàng tạp hóa ban trưa để mua một hộp mì gói, tiện thể mua thêm bàn chải, khăn mặt và mấy vật dụng cá nhân. Khu này đèn đường cũng chẳng sáng mấy, ánh sáng tỏa ra một màu vàng nhạt yếu ớt.

Từ xa, Lâm Diểu thấy trước cửa tiệm có hai bóng người đang dây dưa, dường như đang đánh nhau.

Nói chính xác hơn, là một người đè một người khác xuống đất mà đánh. Người bị đ.è xu.ống hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể r.ên rỉ đau đớn.

Lâm Diểu giật mình, bản năng muốn tránh xa khỏi cảnh tượng hỗn loạn này. Chân vừa định lùi lại thì bất chợt thấy một bóng người vội vã chạy ra từ trong tiệm—chính là người phụ nữ đã bán thuốc lá cho cô ban trưa.

Bà ấy trước tiên thử kéo kẻ đang đánh người kia dậy, nhưng hoàn toàn vô ích, đối phương vẫn không ngừng vung từng cú đấm xuống người nằm dưới.

Đêm khuya thanh vắng, Lâm Diểu không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của cô.

Chỉ thấy người phụ nữ đột nhiên quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào cầu xin:

"Tôi xin cậu, đừng đánh nữa! Cậu biết con trai tôi từ nhỏ đã không bình thường mà, hai mẹ con tôi nương tựa vào nhau, sống không dễ dàng gì... Cầu xin cậu tha cho nó lần này!"

Bước chân Lâm Diểu cứng đờ, không thể nhúc nhích.

Cô cắn môi, lấy hết dũng khí chạy đến, giọng run run nhưng vẫn cố gắng cất cao:

"Anh mà còn đánh người nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Để trông có vẻ uy hiếp hơn, cô giơ tay đang cầm điện thoại lên. Màn hình sáng rực, hiển thị bàn phím gọi điện, số 110 đã được nhập sẵn, chỉ là chưa nhấn nút gọi.

Người kia dừng tay, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt giao nhau.

Trong ánh đèn đường lờ mờ, Lâm Diểu nhìn rõ khuôn mặt của anh ta—tóc cắt ngắn hai bên, mí mắt hẹp, đường chân mày sắc lạnh. Chính là người con trai cô đã gặp trong con hẻm ban sáng, người mà cô đã gọi một tiếng "anh".

Nhưng so với thái độ dửng dưng, lạnh nhạt không buồn để ý đến cô lúc sáng, thì bây giờ, đường viền hàm của anh ta căng cứng, đồng tử ánh lên sự sắc bén băng giá.

Lâm Diểu chợt nhớ lại những lời Triệu Mỹ Oanh nói, trong lòng càng thêm lo sợ. Cô có cảm giác cơn giận của anh ta vẫn chưa nguôi, có khi ngay giây tiếp theo, cú đấm đó sẽ chuyển hướng, giáng thẳng về phía cô.

Nghĩ vậy, khi thấy Văn Dã đứng dậy khỏi người kia, Lâm Diểu theo bản năng lùi lại nửa bước.

Nhưng Văn Dã không nhìn cô thêm lần nào nữa.

Anh ta chỉ lạnh lùng đá thêm một cú vào người thiếu niên đã bị đánh đến mức mặt mày đầy máu, nằm bẹp dưới đất, giọng nói sắc bén, đầy sát khí:

"Lần sau mà tao còn thấy mày xuất hiện, tao bẻ luôn cánh tay mày đấy."

Nói xong, anh ta quay lưng rời đi, không thèm liếc Lâm Diểu dù chỉ một cái.

Người phụ nữ vội vã đỡ con trai mình dậy, vừa xót xa lau vết máu trên mặt cậu ta vừa cảm kích nhìn Lâm Diểu, nói:

"Cô bé, vừa rồi thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm."

"Không có gì ạ." Lâm Diểu khoát tay.

Cô nghĩ một lát rồi hỏi:

"Anh ta đánh con trai cô nặng như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì ạ?"

"Chuyện này..." Người phụ nữ do dự một chút rồi nói: "Con trai cô đầu óc không được bình thường, chắc là có hành động gì chọc giận cậu ta thôi. Haizz, thằng nhóc đó nổi tiếng là tên du côn trong khu này, không có cha mẹ dạy dỗ. Cháu mà gặp nó thì tránh xa ra nhé."

Lại là những lời giống như của Triệu Mỹ Oanh.

Lâm Diểu cúi mắt, bất giác thở dài trong lòng.

Cô cũng muốn tránh xa mà... Nhưng sống chung dưới một mái nhà, làm sao mà tránh mãi được chứ?



Một tiệm xăm nhỏ nằm ven đường, diện tích chật hẹp, chỉ một bàn làm việc và một chiếc ghế chuyên dụng để xăm đã chiếm gần hết không gian. Phần còn lại kê một chiếc bàn nhựa nhỏ, sát bên là hai chiếc ghế đẩu đặt san sát nhau.

Cửa vừa mở ra, hai người ngồi trên ghế đẩu đồng loạt ngẩng đầu.

"Anh Dã, anh đi mua bao thuốc mà sao lâu thế?"

Vốn chỉ là một câu than thở, nhưng thấy anh tay không trở về, Bành Nhất Phàm lại lấy làm khó hiểu:

"Ơ? Anh Dã, anh chưa mua thuốc à?"

Văn Dã không đáp, duỗi chân đá chiếc ghế dưới bàn ra, lười nhác ngồi xuống. Anh không động vào đống bia và xiên nướng trên bàn, chỉ cầm lấy điện thoại, bắt đầu chơi game.

Tiếng hiệu ứng trò chơi vang lên lách tách. Anh chơi có vẻ hời hợt, nhưng trong đầu lại cứ lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi trước cửa tiệm tạp hóa—ánh mắt mà cô gái nhỏ kia nhìn anh.

Đề phòng, căm phẫn, như thể đang nhìn một đống rác rưởi, một kẻ bại hoại của xã hội.

Anh cười lạnh trong lòng, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại đang diễn ra một trận chiến kịch liệt. Nhưng tâm trí anh lại vô thức hiện lên một cảnh khác.

Hai hay ba năm trước gì đó, khi bà ngoại bệnh nặng, Văn Dã từng tìm đến gã cậu đã bòn rút gần hết tiền tích cóp của bà để đòi tiền. Kết quả, anh đánh nhau với gã và mấy đứa con trai của gã.

Xương sườn đau nhức đến mức khó mà đi nổi, anh đành tựa vào cột điện th.ở dốc. Lúc đó, anh nhìn thấy cô bước ra từ một trung tâm dạy múa bên kia đường, đi cùng hai cô gái khác đến xếp hàng trước cửa tiệm trà sữa.

Đó là giữa mùa đông, lạnh thấu xương, hơi thở cũng có thể đông thành sương. Vậy mà cô chỉ khoác một chiếc áo lông trắng dài, bên trong là bộ váy tay thủy tụ* mỏng manh.
(*Tụ là tay áo, thủy tụ là tay của áo lót (thủy y), giống như trang phục của diễn viên kinh kịch hoặc cổ trang, khi vung lên trông như dòng nước chảy.)

Mái tóc dài đen nhánh búi cao theo kiểu múa cổ điển, gương mặt nhỏ nhắn điểm chút phấn hồng nhạt, trên trán còn vẽ một đóa đào nhỏ tinh xảo.

Còn trẻ mà đã xinh đẹp đến vậy, dung mạo thanh tú, khí chất lại có phần thanh cao thoát tục, trông cứ như một tiểu tiên tử bước ra từ phim thần thoại.

Người qua đường ai cũng nhìn cô, có người còn khe khẽ bàn tán. Anh chán chường quét mắt nhìn sang, cũng chẳng để tâm mấy.

Không bao lâu sau, anh thấy một cô gái bên cạnh kéo nhẹ tay áo cô.

Tai anh thính, nghe rõ cô bạn kia khẽ bảo:

"Bỏ đi thôi, Diểu Diểu, mình đừng mua nữa, mau về đi. Chỗ đó có một tên con trai cứ nhìn cậu chằm chằm, không biết đang có ý đồ gì. Trên người hắn còn có máu nữa, đáng sợ lắm."

Nghe vậy, cô quay đầu nhìn về phía anh.

Đôi mắt sạch sẽ đến mức khiến người ta khó chịu ấy rơi xuống người anh—một kẻ đầy thương tích, còn dính cả máu. Ánh mắt cô như đang nhìn một con chó hoang ven đường, vừa có chút thương hại, vừa có chút đề phòng, sợ bị cắn bất thình lình.

Anh nghe thấy cô đáp khẽ một tiếng "Ừ" với bạn, rồi không mua trà sữa nữa, cứ thế rời đi.

Bên này, Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An vừa ăn xiên nướng vừa tán gẫu linh tinh:

"Mẹ tao nghe nói khu này sắp giải phóng mặt bằng, còn bàn với tao chuyện xây thêm một tầng nữa, đến lúc đó có thể tính thêm diện tích."

"Thôi đi," Lộ Vũ An tu ực nửa cốc bia, không tin lắm: "Ba, bốn năm trước đã rộ tin giải phóng rồi, mà đến giờ vẫn chẳng thấy động tĩnh gì."

"Cũng đúng." Bành Nhất Phàm thở dài: "Chẳng qua tao mong nó giải phóng sớm một chút, để còn chuyển ra khỏi cái nơi như khu ổ chuột này. Vừa cũ vừa nát, làm sao thoải mái bằng mấy căn hộ chung cư cao tầng bây giờ."

Văn Dã khẽ nghiêng đầu, đầu lưỡi chạm nhẹ vào má trong, bật cười đầy vẻ châm chọc.

Còn khinh thường anh à? Giờ không phải cũng sa cơ mà sống ở cái nơi tồi tàn này sao?

Đáng đời.