Cháy Bỏng

Chương 19: Em cũng có anh trai em cho



Thời gian nghỉ đông của Tam Trung sớm hơn Lâm Diểu dự đoán. Ngày 7 và 8 tháng 1 thi cuối kỳ, sau đó đến trường hai ngày để chữa bài thi, rồi được nghỉ luôn, cũng không có lớp học bù.

Trong kỳ thi, Lâm Diểu phát huy ổn định, vẫn đứng nhất toàn khối, hơn người đứng thứ hai mấy chục điểm. Khi các giáo viên đọc điểm của cô, ai nấy đều vui vẻ, khóe mắt chứa đầy ý cười không giấu được.

Tiết cuối cùng là sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm dặn dò đủ thứ cần lưu ý trong kỳ nghỉ, phát phiếu cam kết an toàn để ký tên. Các giáo viên bộ môn lần lượt đến giao bài tập Tết, gọi lớp phó học tập và các nam sinh đến văn phòng khiêng đề thi.

Cả lớp mặt mày ủ rũ, than vắn thở dài liên tục. Lâm Diểu thì rất bình thản, bởi trước kia học ở trường quốc tế, kỳ nghỉ đông chỉ bằng một nửa của Tam Trung, nhưng lượng bài tập lại gấp đôi.

Cô chép lại nội dung bài tập trên bảng, nghe Tạ An Kỳ hỏi với giọng điệu nài nỉ:

"Diểu Diểu, cậu làm xong đề có thể chụp lại gửi cho tớ tham khảo được không?"

"Được chứ." Cô vui vẻ đồng ý.

"Cậu tốt quá đi mất!" Tạ An Kỳ vừa chép bài tập vừa trò chuyện với cô: "Tết này tớ về quê nội, sau khi khai giảng sẽ mang hồng treo gió* siêu ngon ở đó lên cho cậu ăn."

(*Hồng treo gió - tinh hoa ẩm thực của nhiều nền văn hóa, là một loại trái cây phơi khô truyền thống nổi tiếng ở Đông Á. Được gọi là shìbǐng (柿餅) trong tiếng Trung Quốc, hoshigaki (干し柿) trong tiếng Nhật, và gotgam (곶감) trong tiếng Hàn.)

Lâm Diểu mỉm cười nói lời cảm ơn trước. Cô nghĩ về bản thân, không biết năm nay Tết đến có cần theo gia đình đi chúc Tết không.

Sau khi phát bài tập xong, giáo viên chủ nhiệm tuyên bố tan học. Các bạn trực nhật ở lại, những người khác thì chạy ùa ra khỏi lớp, ai cũng nhanh như chớp.

Lâm Diểu giúp Tạ An Kỳ đổ đầy những chai nhựa trong thùng các tông phía sau lớp vào một chiếc túi rác, rồi cả hai cùng nhau xách ra khỏi lớp.

Tạ An Kỳ là lớp phó đời sống, một vị trí vừa cực nhọc vừa phiền phức, chẳng ai trong lớp muốn làm. Việc bán vỏ chai cũng do cô ấy phụ trách, số tiền thu được sẽ dùng làm quỹ lớp cho học kỳ sau.

Chỗ thu mua phế liệu cách trường khá xa. Khi đi ngang qua trạm xe buýt, Tưởng Miểu – người đang đứng chờ xe – nhìn thấy hai cô, liền bước tới.

Cậu ta chủ động đưa tay ra: "Để tớ giúp hai cậu xách nhé."

Ấn tượng sâu nhất của Lâm Diểu về Tưởng Miểu vẫn dừng lại ở lần chơi trò chơi hôm Tết Dương lịch. Khi đó, cậu ta rút phải hình phạt là nhìn thẳng vào mắt Tống Vũ Đình, nhưng Tống Vũ Đình không chịu, cuối cùng Tạ An Kỳ đứng ra giúp cậu ta giải vây.

Sau đó, Tưởng Miểu vẫn ít nói như trước, gần như không có cảm giác tồn tại trong lớp.

Giờ đây, cậu ta chủ động đề nghị giúp đỡ, khiến Lâm Diểu có chút bất ngờ. Chính Tưởng Miểu sau khi nói xong cũng hơi căng thẳng, không tự nhiên đẩy đẩy gọng kính dày cộp trên sống mũi.

"Được thôi, cảm ơn cậu nhé." Tạ An Kỳ chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay, dù sao con trai cũng có sức hơn. Cô quay sang Lâm Diểu: "Tớ với Tưởng Miểu đi bán chai đây, Diểu Diểu cậu cứ về trước đi, hẹn gặp lại sau kỳ nghỉ nhé!"

Cô cười rạng rỡ vẫy tay, Lâm Diểu cũng vậy, mắt cong cong: "Hẹn gặp lại!"

Về đến nhà là sáu rưỡi.

Bình thường giờ này là lúc ăn cơm, nhưng hôm nay trên bàn không có lấy một bộ bát đũa. Văn Thiên Minh và Triệu Mỹ Oanh không có nhà, Văn Dã cũng chưa về, trong nhà chỉ còn mỗi Văn Lỗi.

Thằng bé lon ton chạy tới trước mặt Lâm Diểu, lần trước bị Văn Dã dạy dỗ nên giờ đã biết điều hơn, gọi một tiếng "Chị" trước, rồi tội nghiệp bày ra vẻ mặt đáng thương:

"Em sắp chết đói rồi..."

Rất hiếm khi cả hai người lớn đều không có nhà mà lại để Văn Lỗi ở lại một mình, Lâm Diểu cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi cậu bé mẹ và chú Văn đã đi đâu.

Văn Lỗi nghĩ một lúc rồi nói: "Ba mẹ đi đến chỗ lắc xúc xắc để lĩnh tiền phiếu rồi."

Lâm Diểu ngẩn ra, không hiểu ý cậu nhóc là gì. Nhưng Văn Lỗi lại không ngừng kêu đói, mà cô cũng chưa ăn, thế nên đành đặt cặp sách xuống rồi đi vào bếp.

Dù không thường xuyên nấu ăn, nhưng những kỹ năng sinh hoạt cơ bản như nấu mì thì cô vẫn biết. Vừa hay trong tủ lạnh còn có cà chua, trứng và nửa túi mì sợi.

Cô đổ dầu vào nồi, bật bếp làm nóng, đồng thời dùng đũa khuấy đều hai quả trứng trong bát.

Dầu nóng lên, trong nồi bắt đầu sôi lách tách, nổi lên những bọt nhỏ.

Sợ bị dầu bắn vào người, cô cố gắng đứng cách xa nồi một chút, hai tay cầm bát đưa ra xa, cánh tay duỗi thẳng.

Ngay khi sắp đổ trứng vào nồi rồi rút tay lại thật nhanh, một giọng nói bất ngờ vang lên từ cửa bếp.

"Chưa ăn tối à?"

"Ừm." Cô nghiêng đầu nhìn anh, vừa trả lời xong, Văn Dã đã sải bước đi tới, cầm lấy chiếc bát trong tay cô.

"Anh cũng chưa ăn tối, để anh nấu."

Lời vừa dứt, không đợi cô kịp phản ứng, thiếu niên với đôi tay thon dài đã nghiêng bát, để dòng trứng chảy dọc theo thành nồi, sau đó thành thạo cầm xẻng đảo đều. Đồng thời, anh nói:

"Em vào phòng ngồi đi, khi nào xong anh gọi."

Lâm Diểu ngại ngùng khi cứ ngồi chờ ăn mà không giúp gì, liền chủ động đề nghị: "Vậy để em rửa cà chua nhé."

Đường ống nước của căn nhà cũ không nối với bình nóng lạnh, nước mùa đông lạnh đến mức ngay cả một nam sinh như Văn Dã cũng thấy buốt. Mà tay cô thì mềm mại như vậy, chỉ cần rửa qua nước lạnh là sẽ đỏ ửng lên mất.

"Không cần."

Anh từ chối rất nhanh. Động tác vặn vòi nước của Lâm Diểu khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Ánh lửa từ bếp gas chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên, trông anh vô cùng nghiêm túc.

Anh đưa ra lý do: "Anh có thói quen khi nấu ăn, không thích người khác xen vào. Mỗi công đoạn đều phải tự tay làm mới yên tâm."

Cái này chẳng phải là sợ cô rửa không sạch sao?

Lâm Diểu thầm lẩm bẩm trong lòng nhưng vẫn nghe theo, đặt quả cà chua xuống rồi rời khỏi bếp. Cô cũng không lên lầu về phòng mà chỉ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ đợi.

Trên TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, Văn Lỗi xem đến mức thỉnh thoảng bật cười ha hả. Triệu Mỹ Oanh và Văn Thiên Minh vẫn chưa về nhà.

Hơn mười phút sau, Văn Dã bước ra, một tay bưng bát mì trứng cà chua to. Lâm Diểu vào bếp múc cho Văn Lỗi một bát nhỏ, rồi cầm theo ba đôi đũa đi ra.

Không có Triệu Mỹ Oanh trông chừng, Văn Lỗi vẫn ngồi trước sô pha vừa xem hoạt hình vừa ăn. Nhưng vì có Văn Dã ở đó, cậu bé ngoan ngoãn hơn nhiều, còn tự giác vặn nhỏ tiếng TV.

Lâm Diểu và Văn Dã ngồi đối diện nhau ở bàn ăn. Trước mắt cô là một bát mì có màu sắc tươi tắn, bắt mắt. Bên dưới là cà chua, bên trên có trứng, hành lá và cả vài lát xúc xích, trông vô cùng thơm ngon.

Cô nếm thử một miếng, vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.

Văn Dã nhìn cô cúi đầu, ăn liền mấy đũa, khóe môi khẽ cong lên. Đợi đến khi cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng tìm kiếm xung quanh, anh liền đưa tay rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.

Lâm Diểu lấy một tờ lau miệng, chợt nhớ ra liền khó hiểu hỏi: "Lĩnh tiền 'phiếu' là có ý gì vậy?"

Văn Dã hơi nhíu mày: "Em nghe ai nói?"

"Vừa nãy Văn Lỗi nói đó. Em hỏi thằng bé chú Văn và mẹ đi đâu, nó bảo..." Lâm Diểu cố gắng nhớ lại rồi thuật lại từng chữ: "Bảo là đi đến chỗ lắc xúc xắc để lĩnh tiền 'phiếu'."

Văn Dã hừ lạnh một tiếng, trong mắt toàn là vẻ mỉa mai và khinh thường: "Hai người đó vẫn chưa biết sợ là gì."

Thấy cô không hiểu, trong mắt còn có chút lo lắng mơ hồ, anh thu lại biểu cảm trên mặt, giãn bớt chân mày rồi giải thích cho cô.

"Lắc xúc xắc là kiểu chơi mà chủ sòng sẽ lắc hai con xúc xắc. Trước khi mở bát, mọi người đặt tiền cược xem tổng điểm bên trong là chẵn hay lẻ. Nếu đoán đúng, cược bao nhiêu thì ăn gấp đôi."

"Còn 'phiếu' chính là số tiền mà mấy nơi đó phát cho người ta để kéo thêm khách. Đến giờ, mỗi người sẽ nhận được vài chục tệ. Nhưng đa số những ai nhận tiền 'phiếu' đó, thấy người khác thắng đậm, trong lòng cũng ngứa ngáy, thế là lại ném tiền vào chơi."

Văn Dã mở tiệm xăm nhỏ, khách khứa đủ loại người, tam giáo cửu lưu* đều có, nên anh rất rõ mấy chuyện này.

(*Tam giáo cửu lưu: đủ hạng người trong xã hội, thường ám chỉ những thành phần hỗn tạp, phức tạp.)

Có người thua hết tiền liền vay chủ sòng, lãi mẹ đẻ lãi con, nợ chồng chất không trả nổi, cuối cùng có kẻ phải chặt tay, có kẻ nhảy lầu.

Lâm Diểu nghe mà trong lòng thấp thỏm, không chắc chắn hỏi: "Vậy đây có tính là đánh bạc không?"

"Dĩ nhiên rồi."

Một câu của anh khiến lòng cô chùng xuống.

Văn Dã nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt và giọng điệu đều nghiêm túc hơn vài phần, trông thực sự có dáng vẻ của một người anh: "Em đừng quan tâm đến mấy chuyện này, em có nói họ cũng không nghe đâu. Em chỉ cần học hành thật tốt là được. Trong tay em có một khoản tiền đúng không? Em phải giữ thật chặt, bất kể ai đến hỏi mượn, nói gì cũng đừng cho."

Lâm Diểu sững lại một chút, rồi nghiêm túc gật đầu.

Văn Dã ăn xong trước, nhưng vẫn không rời đi, tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nghịch điện thoại. Đợi đến khi cô ăn xong tô mì, anh mới đứng dậy, cầm hai cái bát rỗng đi vào bếp.

Lâm Diểu cũng đi vào theo: "Để em rửa bát cho."

"Anh còn có một thói quen nữa." Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhướn mày: "Là làm gì cũng phải có đầu có đuôi, đã nấu thì phải dọn."

Lâm Diểu: "......"

Mười giờ tối, Triệu Mỹ Oanh và Văn Thiên Minh mới trở về, cả hai mặt mày rạng rỡ. Không chỉ được phát miễn phí hai mươi tệ tiền "phiếu", mà mỗi người còn thắng được hai ba trăm tệ.

Suốt hơn một tuần sau đó, sau khi tan làm, Văn Thiên Minh cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Triệu Mỹ Oanh thì vội vàng về nhà nấu mấy món đơn giản, ăn qua loa vài miếng rồi dặn dò Lâm Diểu trông em trai ăn cơm, làm bài tập, sau đó lại vội vàng chạy đi chơi.

Lâm Diểu không thể thực sự làm ngơ, nhìn họ ngày càng lún sâu, cô đã thử khuyên một lần. Cô nói với Triệu Mỹ Oanh rằng đây là đánh bạc, là phạm pháp, rất nhiều người vì thế mà tán gia bại sản, nhà tan cửa nát.

Nhưng đúng như Văn Dã đã nói, Triệu Mỹ Oanh nào chịu nghe. Huống hồ gì, mỗi ngày đến đó đều được phát miễn phí hai mươi tệ, không nhận chẳng phải là kẻ ngốc sao?

Khoảng thời gian này, tuy Triệu Mỹ Oanh có lúc thắng lúc thua, nhưng tổng thể vẫn thắng nhiều hơn, nếm được mùi lợi lộc nên ngày càng ham mê, càng chơi càng muộn mới về nhà.

Lâm Diểu chẳng còn cách nào.

Mãi đến đêm Giao thừa, nơi đó đóng cửa, hai vợ chồng mới chịu ở nhà một ngày.

Buổi tối ăn cơm đoàn viên, hiếm lắm mới thấy Văn Dã cũng có mặt.

Ăn được một nửa, Văn Lỗi ngồi không yên, ồn ào đòi tiền mừng tuổi để mua pháo chơi.

Triệu Mỹ Oanh gần đây thắng không ít, nên hào phóng rút từ trong túi ra một phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn, cười tít mắt đưa cho cậu nhóc. Nhưng bà ta lại hoàn toàn làm ngơ trước Lâm Diểu, người cũng đang ngồi ngay bên cạnh.

Văn Dã đang cầm điện thoại, trả lời tin nhắn hẹn đi chơi của Bành Nhất Phàm, thấy cảnh này liền lập tức sa sầm mặt.

Văn Lỗi xé ngay phong bao tại chỗ: "Wow! Một trăm tệ luôn! Mẹ tốt quá! Con có thể mua thật nhiều pháo và đồ ăn vặt rồi!"

Lâm Diểu rũ mi, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm. Thất vọng quá nhiều rồi, dần dần cũng thành quen.

"Xoẹt——"

Tiếng ghế ma sát với mặt sàn vang lên chói tai, phá vỡ bầu không khí "mẹ hiền con thảo" đầy giả tạo.

Văn Dã siết chặt điện thoại, cúi đầu nhắn một câu "không đi", rồi chẳng buồn ngoái lại, đứng dậy bỏ đi.

Cánh cửa bị anh đóng sập mạnh, không một chút lịch sự hay khách khí.

Triệu Mỹ Oanh tức tối, bực bội hừ hừ: "Ai lại chọc vào nó nữa vậy? Cái tính khí chó má gì không biết, chẳng có tí giáo dục nào! Đợi tôi thắng thêm chút tiền rồi sẽ dọn ra khỏi đây."

Ăn xong bữa cơm tất niên, Văn Lỗi cầm tiền lì xì chạy ra ngoài mua pháo chơi.

Triệu Mỹ Oanh và Văn Thiên Minh dạo này ngày nào cũng thức khuya, chẳng còn hơi sức xem chương trình Xuân Vãn nữa, liền sớm kéo nhau về phòng ngủ bù.

Lâm Diểu trước đây năm nào cũng thức đón giao thừa, nhưng giờ một mình ngồi xem cũng chẳng có nghĩa lý gì, nên cô trở về phòng làm bài tập Tết.

Điện thoại liên tục sáng lên, cô cầm lên trả lời tin nhắn chúc Tết của bạn bè.

Ngoài cửa sổ, tiếng pháo kép, pháo ném, tiếng trẻ con chơi đùa cười nói vang lên không dứt.

Ngòi bút trong tay cô dừng lại quá lâu trên tờ bài tập, loang ra một vệt đen. Cô sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ miên man, vội vàng nhấc bút ra.

Bờ vai theo phản xạ rũ xuống, cô khẽ thở dài.

Không gian tĩnh lặng trong phòng bị phá vỡ bởi hai tiếng gõ cửa mạnh mẽ.

Bình thường Triệu Mỹ Oanh có việc tìm cô thì toàn đẩy cửa đi thẳng vào. Lâm Diểu bước tới mở cửa, quả nhiên là Văn Dã—người đã rời khỏi nhà khoảng một tiếng trước.

Ngón tay thon dài của anh móc theo một túi nhựa trắng khá to, có thể thấy bên trong chứa đầy các loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên, thạch và bánh kẹo.

"Cũng không cần phải chăm chỉ thế đâu nhỉ? Đêm Giao thừa còn ngồi làm bài tập, em không định chừa chút cơ hội nào cho người xếp thứ hai bắt kịp à?" Anh nhếch môi, giọng điệu trêu chọc.

Lâm Diểu bị anh nói đến mức hơi đỏ mặt, cô chỉ là không biết làm gì nên mới ngồi vào bàn học thôi.

Còn chưa kịp phản bác, đã nghe anh tiếp lời: "Xem một mình chán quá, xuống dưới ngồi cùng anh đi."

Năm phút sau, Lâm Diểu và Văn Dã cùng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách tầng một, vừa ăn đồ ăn vặt anh mua về, vừa xem chương trình ca hát nhảy múa trên tivi.

Văn Dã vặn nắp chai Coca, ngửa đầu uống liền mấy ngụm đã hết sạch.

Tối nay là đêm Giao thừa, không chỉ không tìm được siêu thị hay cửa hàng nào còn mở cửa, mà ngay cả taxi cũng chẳng vẫy được một chiếc. Mấy trạm đường anh đều chạy bộ.

Anh đã không nhớ nổi lần cuối cùng mình xem tivi là khi nào, lại càng chưa từng nghĩ đến chuyện bật một chương trình như Xuân Vãn để xem. Nhưng lúc này, cùng cô xem tiểu phẩm, xem ca múa, lại không thấy chán chút nào, thậm chí còn thấy khá thú vị.

12 giờ đêm, bài hát kinh điển《Khó quên đêm nay》vang lên rồi kết thúc, hai người cùng nhau đón năm mới.

Văn Dã cầm điều khiển tắt tivi, cả phòng khách lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Lâm Diểu có chút buồn ngủ, tay còn đang che miệng, ngáp mới được một nửa thì một ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đã cầm một bao lì xì, đưa đến ngay trước mắt cô.

Cô sững sờ.

"Thằng nhóc Văn Lỗi có mẹ nó cho, em cũng có anh trai em cho." Anh hừ một tiếng đầy bất mãn, thực ra là đang bất bình thay cô.

Rồi anh nhướng mày, khóe môi cong lên, giục cô: "Mau cầm lấy đi, tay anh sắp mỏi rồi đấy. Yên tâm, bao lì xì của anh to hơn của nó."

Lâm Diểu thấy cay cay nơi chóp mũi, nỗi tủi thân vốn được cô chôn giấu, một khi bị người ta nhìn thấu thì như miếng bọt biển gặp nước, lập tức khuếch tán lên gấp mấy lần.

"Không định chọc em khóc đâu." Văn Dã thở dài một tiếng, giữa hàng mày sắc lạnh lại hiện ra chút bất đắc dĩ.

Anh nhét bao lì xì vào túi áo bên cạnh chiếc áo khoác lông vũ của cô, giọng trầm thấp, mang theo một chút dịu dàng vỗ về: "Chỉ là muốn lấy chút may mắn, cầu cho em bình an thôi."

Lâm Diểu cố nén nước mắt, hai tay vòng ra sau cổ mình, hơi chật vật tháo sợi dây đỏ đang đeo.

"Anh đưa tay ra." Vừa kéo sợi dây, cô vừa nói.

Văn Dã làm theo, đưa tay ra, lập tức cảm nhận được miếng ngọc bội mà cô rút từ trước ngực ra rơi xuống lòng bàn tay mình.

Nó mang theo hơi ấm từ cơ thể cô, dường như còn vương chút hương thơm nhàn nhạt trên người cô.

Giây phút ấy, anh bỗng có một cảm giác—như thể chính mình vừa chạm vào cô vậy.

Yết hầu Văn Dã khẽ chuyển động, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên u tối, sâu thẳm.

"Em không có lì xì để tặng anh, vậy thì cái này tặng anh nhé. Miếng ngọc bội này là hồi nhỏ mẹ em lên chùa trên núi xin về, em vẫn luôn đeo từ đó đến giờ."

Đây là thứ quý giá nhất trên người cô, cũng là vật cô trân trọng nhất. Cô không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, những điều tốt Văn Dã làm cho cô dạo gần đây, cô đều ghi nhớ trong lòng, chỉ là vẫn chưa có cơ hội để đáp lại.

Cô cong mắt cười, giọng nói mang theo chút âm mũi mềm mại, toát lên vẻ nghiêm túc chân thành: "Chúc mừng năm mới."

Văn Dã siết chặt lòng bàn tay mấy giây, hơi ấm còn sót lại trên miếng ngọc bội vẫn rõ ràng như vậy.

Ngay sau đó, anh bước đến trước mặt cô.

Rồi hơi cúi đầu, cẩn thận buộc lại sợi dây đỏ lên cổ cô. Ngón tay anh căng thẳng đến mức hơi run, dè dặt và cẩn trọng, không để chạm vào làn da trắng nõn nơi cổ cô dù chỉ một chút.

"Em nhìn anh giống kiểu người thích đeo mấy thứ này à?"

Trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng cười khẽ của anh.

Lâm Diểu ngẫm nghĩ một lúc, hình như đúng vậy thật. Những món đồ như khuyên tai hay dây chuyền mà đám con trai nổi loạn tuổi dậy thì thích, chưa bao giờ xuất hiện trên người anh.

Không tặng được quà, cô hơi thất vọng, khe khẽ "ồ" một tiếng.

Nhưng rồi cô lại có cảm giác anh đang buộc sợi dây đỏ có vẻ lâu quá, như thể đã thắt mấy lớp nút, thắt cho cô chặt đến mức không thể chặt hơn.

"Em phải đeo cho cẩn thận đấy—"

Nghe anh lại lên tiếng, cô ngẩng hàng mi dài, chạm vào đôi mắt đen như hắc diệu thạch của anh đang nhìn xuống.

Ngoài kia tiếng pháo nổ đùng đoàng, bỗng trở nên xa xăm và mơ hồ.

Chỉ còn giọng anh trầm thấp, nghiêm túc như một lời cầu nguyện, ở ngay gần cô—gần đến mức cô có thể nghe rõ từng chữ một.

"Để chư thiên thần Phật... tiếp tục phù hộ cho em."