Vừa mở cửa bước vào nhà, Văn Lỗi liền nhảy phắt xuống khỏi ghế sô pha, trên tay cầm khẩu súng tiểu liên* đồ chơi mới mua, "tạch tạch tạch" xả đạn rồi lao thẳng về phía họ. (*Súng tiểu liên là loại vũ khí cá nhân tầm gần, thuộc họ súng máy, cũng thuộc họ súng tự động tùy theo phân loại của các quốc gia.)
Nhưng khi nhìn thấy Văn Dã đứng ở cửa, cậu bé bỗng khựng lại—hệt như Tôn Ngộ Không gặp Bồ Đề Tổ Sư*, lập tức ngoan ngoãn trở lại. Khẩu súng đồ chơi vừa rồi còn oai phong lẫm liệt, giờ vội vàng giấu ra sau lưng. (*Bồ Đề Tổ Sư là nhân vật bất tử bí ẩn nhất trong "Tây Du Ký". Ông là sư phụ đầu tiên của Tôn Ngộ Không, đã dạy cho hắn 72 phép địa sát biến hoá thần thông quảng đại cùng thuật cân đẩu vân có thể đại náo Tam giới.)
Văn Lỗi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với Lâm Diểu:
"Mẹ nghe dì Lý nói trung tâm thương mại đang có đợt giảm giá hàng đổi mùa, nên đi mua quần áo với dì ấy rồi. Mẹ bảo cô tối nay phải tắm cho tôi."
Trẻ con tinh ý, lại hay bắt chước người lớn mà bắt nạt kẻ yếu.
Dù mới bảy tuổi, Văn Lỗi cũng đã nhìn ra mẹ mình—Triệu Mỹ Oanh—chẳng hề coi trọng Lâm Diểu. Vì thế, cậu ta nói năng ra lệnh, hách dịch vô cùng, thậm chí còn chẳng buồn gọi một tiếng "chị".
Lâm Diểu còn chưa kịp đáp, người đứng sau lưng cô đã bước lên phía trước.
Văn Dã khí thế áp đảo, dọa Văn Lỗi phải liên tục lùi về sau, cả người co rúm như gà con gặp diều hâu.
Rõ ràng anh chưa hề nói câu nào, thế mà cậu bé lại có cảm giác như mình vừa đắc tội với một con quái vật còn đáng sợ hơn cả quái thú trong Ultraman!
Chỉ thấy "con quái vật" đó mặt lạnh tanh, cất giọng đầy uy lực:
"Chẳng phải đã đi học rồi sao? Sao đến một chút lễ phép cũng không có? 'Cô cô cô' là gọi ai đấy?"
Văn Lỗi học hành kém, nhưng rất lanh lợi, ánh mắt đảo qua đảo lại một vòng rồi lập tức sửa sai:
"Em sai rồi! Là chị ạ!"
Văn Dã cười nhạt:
"Lần sau mà còn vô lễ nữa, anh xách mày lên đánh đấy."
"Em sẽ lễ phép mà!" Văn Lỗi vội vã bảo đảm.
Tưởng thế là xong, nhưng lại nghe thấy "con quái vật" kia tiếp tục lên tiếng:
"Lớn từng này rồi mà còn bắt chị phải tắm cho? Không biết nam nữ khác biệt à? Nếu thực sự không biết tắm, có cần anh giúp không?"
Thiếu niên nhếch môi, như thể đang cười, nhưng ánh mắt lạnh băng, chẳng hề có chút ý cười nào.
Hàng răng trắng lóa lộ ra, trong mắt Văn Lỗi trông cứ như răng nanh của một con thú dữ.
Mẹ ơi, còn đáng sợ hơn nữa!!! Huhuhu...
Văn Lỗi lắc đầu như trống bỏi, cuống quýt nói:
"Em tự tắm được! Em đi tắm ngay đây!"
Dứt lời, cậu bé co giò chạy thẳng lên lầu, như thể phía sau có quái vật rượt theo.
Lâm Diểu nhìn theo bóng dáng chạy té khói của Văn Lỗi, không nhịn được cảm thán:
"Nó sợ anh thật đấy."
Văn Dã liếc cô một cái, giọng điệu hờ hững:
"Ba mẹ nó nuông chiều quá mức, chỉ có mình anh là đã đánh cho nó mấy trận ra trò."
Nói rồi, anh hơi cúi xuống nhìn cô, lần này trong mắt thật sự có ý cười:
"Còn một lý do nữa là vì anh trông cũng khá dữ. Em chẳng phải lúc mới gặp cũng né anh xa cả mét đấy à?"
Lâm Diểu nhớ lại lần đầu tiên gặp anh trong con hẻm nhỏ, nhất thời cứng họng, không phản bác nổi.
Anh cao lớn, đường nét góc cạnh lạnh lùng, lông mày sắc nét, đôi mắt đen trầm đầy vẻ ngông cuồng, chỉ cần đứng im không biểu cảm cũng đủ khiến người ta e ngại không dám đến gần.
Cô chớp mắt, thành thật thừa nhận:
"Lúc đó đúng là có hơi sợ một chút."
Nhưng rồi, cô mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng mà chắc chắn:
"Nhưng giờ thì không rồi. Em biết anh là người rất tốt."
Đôi mắt to tròn của cô hơi cong lên, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ, như ánh nắng ấm áp giữa ngày xuân.
Văn Dã nhìn cô, bỗng cảm thấy trong lòng như có một dòng suối mát lành chảy qua, nhưng lại mang theo hơi ấm của ánh mặt trời dịu dàng.
Đi đến trước cửa phòng trên lầu, Lâm Diểu quay sang nói với anh:
"Em vào làm bài tập đây."
Văn Dã dựa vào khung cửa, đột nhiên hỏi:
"Em chắc học giỏi lắm nhỉ?"
Vừa định bước vào phòng, Lâm Diểu bỗng nghe thấy Văn Dã đột nhiên hỏi câu đó.
Cô xoay đầu lại, khiêm tốn đáp:
"Cũng tạm."
"Có thể đỗ một trường đại học tốt không?" Anh tiếp tục truy hỏi.
Lâm Diểu suy nghĩ rồi đáp:
"985* chắc không vấn đề gì, nhưng nếu muốn vào hai trường hàng đầu thì có lẽ hơi khó." (*985 là các trường đại học đẳng cấp thế giới và các trường thuộc dự án 211 là các trường đại học trọng điểm quốc gia.)
Nghe xong, Văn Dã khẽ cười:
"Thế thì tốt."
Lâm Diểu hơi ngẩn ra, không hiểu ý anh lắm, nhưng Văn Dã không giải thích thêm, chỉ dặn dò:
"Vào học đi, đừng học quá muộn, ngủ sớm một chút."
Đỗ đại học tốt, rời khỏi nơi này, em sẽ có một cuộc sống tươi sáng hơn.
Còn anh, trong một hai năm này, sẽ làm tốt vai trò người anh này của em.
⸻
Nhiệt độ giảm dần từng ngày, những cây quế trên đường Lâm Diểu đi học cũng rụng lá dần, hương thơm nhạt đi, cho đến cuối tháng Mười thì hoàn toàn không còn nữa.
Trường Tam Trung cũng chào đón kỳ thi giữa kỳ.
Dù là một ngôi trường kém, nhưng rốt cuộc vẫn là trường học. Các học sinh đã chịu ảnh hưởng của câu "điểm số là mạng sống của học sinh" suốt hơn mười năm trời, nên ngoài một số ít đã hoàn toàn buông xuôi, phần lớn vẫn bận rộn chạy đôn chạy đáo chuẩn bị cho kỳ thi này.
Vở ghi chép các môn của Lâm Diểu trở thành hàng hot, người này mượn xong lại chuyền cho người khác. Cô tính cách tốt, kiên nhẫn, nên hầu như lúc nào cũng có người tìm cô hỏi bài trong giờ ra chơi.
Vì không có điểm số cuối kỳ trước, theo quy định, lần thi này cô phải ngồi ở phòng thi cuối cùng.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm lo lắng cô bị đám học sinh cá biệt ảnh hưởng, nên sau khi bàn bạc với chủ nhiệm giáo vụ, đã xếp cô vào phòng thi đầu tiên, ở dãy cuối cùng.
Thi xong sáu môn trong hai ngày thứ Năm và thứ Sáu, đến thứ Hai sẽ có điểm.
Ai cũng cho rằng thủ khoa toàn khối chắc chắn sẽ là Lâm Diểu—cô quả nhiên không phụ lòng mong đợi.
Tổng điểm 750, cô thi được 667, tiếng Anh lại đạt điểm tuyệt đối.
Nhìn thấy bảng điểm này, không chỉ giáo viên chủ nhiệm lớp 1 vui mừng, mà ngay cả chủ nhiệm giáo vụ và hiệu trưởng cũng mặt mày rạng rỡ suốt mấy ngày liền.
Sau kỳ thi giữa kỳ sẽ đến hội thao mùa thu.
Trong giờ tự học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm đưa một tờ đơn đăng ký cho cán bộ thể dục, sau đó gọi Lâm Diểu ra ngoài hành lang.
"Lễ khai mạc hội thao, mỗi lớp cần một bạn giơ bảng tên lớp. Em đảm nhận được không?"
Thầy cười hiền hòa như Phật Di Lặc khi hỏi cô.
Trước giờ việc này đều do học sinh tự đề cử, nhưng lần này lớp họ có một học sinh đạt 667 điểm! Không lẽ không để cả trường biết một chút sao?
Huống hồ cô bé này diện mạo đoan trang, cực kỳ thích hợp để cầm bảng tên lớp.
Lâm Diểu từ nhỏ đã là kiểu học sinh ngoan, nghe lời thầy cô:
"Vâng ạ, thưa thầy."
Vào lớp, vừa ngồi xuống, Tạ An Kỳ đã háo hức hỏi:
"Thầy chủ nhiệm gọi cậu ra nói gì vậy?"
"Bảo tớ cầm bảng tên lớp trong hội thao." Cô khẽ giọng đáp.
Nghe vậy, Tạ An Kỳ vui sướng ra mặt.
Trước đây lúc nào bảng tên cũng do Tiết Giai Oánh cầm, nhưng cô thấy Lâm Diểu còn hợp hơn—xinh đẹp, học giỏi, đúng chuẩn niềm tự hào của lớp 1!
Lâm Diểu thực ra không thấy việc giơ bảng có gì ghê gớm, chỉ thắc mắc một chuyện—
Tại sao hội thao không tổ chức ở trường, mà lại tổ chức ở đại học F gần đó?
Tạ An Kỳ bĩu môi chê bai:
"Trường mình nhỏ thế này thì tổ chức kiểu gì? Thế nên mấy sự kiện như hội thao hay văn nghệ hàng năm đều phải thuê chỗ của trường đại học đó."
Hội thao được tổ chức vào thứ Sáu và thứ Bảy.
Trường đại học F cách Tam Trung không xa, đi bộ hơn một trạm xe là đến. Trường yêu cầu toàn bộ học sinh tập trung trước ở trường, sau đó giáo viên chủ nhiệm các lớp sẽ dẫn đi.
Theo quy định, học sinh phải mặc đồng phục, nhưng bình thường chẳng ai muốn mặc, huống chi là hoạt động lớn như thế này, ai cũng muốn thể hiện cá tính riêng.
Đặc biệt là các nữ sinh cầm bảng tên lớp, ai nấy đều trang điểm, ăn diện thật xinh đẹp.
Với nhiều người đang trong tuổi dậy thì, cầm bảng lớp cũng là một cuộc so kè sắc đẹp ngầm.
Lâm Diểu thì vẫn như thường ngày—buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc, ngoan ngoãn mặc đồng phục.
Dù vậy, không ai cảm thấy cô quê mùa hay kém sắc cả.
Ngược lại, nam sinh lớp 1 đứng sau bảng tên lớp đều đầy tự hào, ai nấy ưỡn ngực hãnh diện.
Lớp họ chiến thắng áp đảo!
Hiệu trưởng, hiệu phó, chủ nhiệm giáo vụ thay nhau phát biểu một tràng dài, cuối cùng, hội thao cũng chính thức khai mạc trong tiếng nhạc hào hùng.
Mọi người chạy tán loạn khắp nơi—có người đi cổ vũ bạn cùng lớp, có người đến xem những nội dung mình quan tâm.
Lâm Diểu đi cùng Tạ An Kỳ tham gia xong phần nhảy xa, thì nghe thấy tiếng loa phát thanh:
"Sắp bắt đầu chung kết chạy 3000m nam, các vận động viên nhanh chóng tập trung tại sân điền kinh."
"Diểu Diểu, tụi mình đi xem cái này đi!" Tạ An Kỳ hào hứng đề nghị.
Lâm Diểu vốn cũng có ý định đó, vì cô nghe nói Văn Dã cũng tham gia.
"Được thôi, nhưng tớ muốn ghé máy b.án nước tự động mua chai nước đã."
Lâm Diểu vội vàng chạy về sân đấu, vừa kịp lúc tiếng súng lệnh vang lên.
Làn khói trắng còn chưa tan, hàng dài nam sinh trên đường chạy đã lao vút đi, cả sân vận động chật kín người vây xem.
Đây có lẽ là nội dung náo nhiệt nhất trong hội thao.
Từ trước, Lâm Diểu đã cảm thấy thể chất của Văn Dã chắc chắn rất tốt.
Nhưng cô không ngờ anh còn mạnh hơn tưởng tượng.
Thời tiết hơn mười độ, Văn Dã trước khi xuất phát đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng.
Làn gió lạnh thổi căng vạt áo, lộ rõ những đường nét rắn rỏi của cơ thể—bắp tay săn chắc, từng sợi cơ bắp tràn đầy sức mạnh.
Ngay từ vạch xuất phát, Văn Dã đã dẫn đầu.
Càng về sau, anh càng bỏ xa người thứ hai.
Cuối cùng, không chút nghi ngờ, anh lao vút qua dải ruy băng đỏ ở vạch đích.
Lâm Diểu cầm chai nước thể thao, định đi tìm anh.
Nhưng ngay lúc đó, mấy nữ sinh lớp 12—ăn diện xinh đẹp, đã vây lấy Văn Dã, thi nhau đưa nước cho anh.
Các cô gái nhìn Văn Dã đầy nhiệt thành.
Chàng trai mồ hôi lấm tấm từ xương mày, cổ, đến xương quai xanh thấp thoáng dưới cổ áo mở rộng.
Cả người toát ra sự ngang tàng của thiếu niên, nhưng cũng ẩn chứa chút hoang dại của đàn ông.
Quá mức quyến rũ, quá mức gây nghiện.
Văn Dã từ giữa đám đông vô tình liếc mắt, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Cô cũng đang nhìn anh, ngón tay trắng nõn cầm chặt một chai nước thể thao đầy, chưa mở nắp.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Văn Dã.
Anh bình thản buông một câu "Không cần", sau đó tránh khỏi nhóm nữ sinh kia, bước thẳng về phía Lâm Diểu.
Lâm Diểu không ngờ anh lại được hoan nghênh đến vậy, còn tưởng chai nước này sẽ mua phí.
Kết quả, nhìn thấy anh bước về phía mình, cô đưa tay ra, đưa chai nước cho anh.
"Cảm ơn."
Văn Dã khẽ nhếch môi, nhận lấy chai nước, vặn nắp, ngửa đầu uống ngay.
Cổ họng chuyển động rõ ràng, yết hầu sắc nét trượt lên trượt xuống, cực kỳ bắt mắt.
"Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, em đi viết bài phát thanh cho lớp đây."
Lâm Diểu kéo Tạ An Kỳ đang đứng bên cạnh, trở về khu vực của lớp 1.
Buổi sáng hội thao diễn ra đến 12 giờ thì kết thúc.
Tạ An Kỳ nhà ở gần đại học F, nên trưa nay về nhà ăn cơm, chỉ còn Lâm Diểu một mình đi tìm căng tin.
Đúng lúc này, giờ tan học của sinh viên đại học, trên đường đầy những sinh viên xách cơm hộp về ký túc xá.
Giữa dòng người, cô gái nhỏ mặc đồng phục xanh trắng, tóc đuôi ngựa gọn gàng, vô cùng trong trẻo, đầy sức sống.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là gương mặt cô—vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn.
Dưới những tán ngân hạnh vàng rực, hình ảnh cô tựa như một cảnh phim.
Có một nam sinh không nhịn được, chủ động bắt chuyện.
"Anh trước đây cũng học Tam Trung, tính ra thì em là đàn em của anh đó. Em học ban tự nhiên hay ban xã hội vậy?"
"Ban tự nhiên ạ."
Lâm Diểu lễ phép đáp.
Nam sinh kia mắt sáng lên:
"Thế thì trùng hợp quá! Anh hồi cấp ba cũng học ban tự nhiên. Hay là mình trao đổi phương thức liên lạc đi? Nếu em có vấn đề gì trong học tập, có thể hỏi anh. Cuối tuần anh cũng có thể kèm thêm cho em."
Lâm Diểu định lắc đầu từ chối, thì một giọng nói lạnh lùng, đầy khinh miệt vang lên bên cạnh:
"Muốn kèm cặp cô ấy? Anh có đủ tư cách à?"
Cô quay đầu, liền thấy Văn Dã ngang nhiên bước tới, đứng ngay bên cạnh cô, mắt hơi híp lại, liếc nam sinh kia một cái.
Anh cười khẽ, giọng điệu đầy trào phúng:
"Cô ấy thi giữa kỳ được 667 điểm, tiếng Anh còn đạt điểm tuyệt đối. Anh thi đại học có cao được như thế không?"
Đại học F chỉ là một trường hạng trung, điểm chuẩn hàng năm vừa đủ 500, nam sinh kia đừng nói thi đại học, suốt ba năm cấp ba chưa từng đạt tới mức đó.
Mặt anh ta đỏ bừng, nhưng không tin lời Văn Dã.
Nếu thật sự thi được hơn 600 điểm, còn học ở cái trường cấp ba rách nát như Tam Trung sao?!
Nhưng thiếu niên trước mặt không phải người dễ chọc, dù có không phục, anh ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, xám xịt bỏ đi.
Lâm Diểu kinh ngạc chớp mắt:
"Sao anh biết điểm thi giữa kỳ của em?"
Hơn nữa còn nhớ rõ ràng đến thế.
Bảng xếp hạng của trường không dán chung một chỗ, mỗi khối dán tại tầng riêng biệt, lớp 11 ở tầng 3-4, mà Văn Dã học trên tầng 5.
Anh đã chủ ý xuống xem.
Trong giờ học, anh cố tình rời lớp, đặc biệt đi xuống xem bảng điểm của cô.
"Em thi điểm cao như vậy, cả trường đều bàn tán xôn xao, anh cũng chỉ là nghe nói thôi."
Thấy Lâm Diểu không nghi ngờ gì, Văn Dã lại hỏi:
"Giờ trưa em có một mình à? Định ăn ở đâu?"
"Ừm, em đi một mình. Định vào căng tin trường, nhưng tìm mãi mà không thấy."
Văn Dã nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh.
Cằm cô nhọn hơn trước, trông càng gầy guộc.
Anh thật sự không hiểu nổi Triệu Mỹ Oanh mù lòa hay thiên vị đến mức nào.
Con gái ốm tong teo thì không để ý, còn con trai mập như quả bóng, bà ta vẫn tận lực nhét đồ ăn vào bát.