Nàng ta có hòa ly hay không, thì liên quan gì đến y?
Vương Hoán khẽ “khụ” một tiếng, giải thích: “Chẳng là… hôn sự của ta, chẳng phải vừa mới định sao, đang lúc mấu chốt, muội vừa thành thân chưa được bao lâu đã hòa ly, truyền ra ngoài thì khó nghe biết bao, người ta sẽ nghĩ nhà chúng ta đều loạn đến mức này, chẳng phải là… ảnh hưởng đến hôn sự của ta sao?”
“Họ Vương kia, huynh vô lương tâm!” Hiến Dung tức giận đến quên mất mình cũng họ Vương, mắng luôn cả mình, sau đó liền đứng dậy nắm chặt nắm đ.ấ.m đ.á.n.h vào người Vương Hoán, Vương Hoán tránh mặt đi, dùng lưng chịu đ.ấ.m một trận, cho đến khi nàng ta đ.á.n.h mỏi, mới cầu xin nói: “Thời gian cũng không dài đâu, muội cứ đợi ta lo xong hôn sự, rồi muội lại hòa ly, được không? Cũng không cần gấp gáp vào lúc này đúng không?”
Hiến Dung hậm hực không nói gì, Vương Hoán tiếp tục khuyên nhủ: “Vả lại, Đại bá cũng chưa làm gì Hồng Yên cả, muội mà hòa ly ngay, chẳng phải làm Đại bá mất mặt lắm sao? Khiến y trông đặc biệt nhu nhược, không bằng muội có khí phách.”
Nàng ta không lên tiếng, Vương Hoán bắt đầu cầu xin: “Toán huynh cầu xin muội đó, hãy giúp ta lần này đi, muội xem ta cũng đã lớn tuổi rồi, khó khăn lắm mới đợi được ngày này, sau này muội muốn gì, huynh đều đồng ý với muội.”
Hiến Dung trừng mắt nhìn y hồi lâu, cuối cùng nói: “Huynh tốt nhất nên định ngày thành hôn sớm một chút, ta nhiều nhất là đợi huynh một tháng, một tháng sau ta sẽ hòa ly!”
“Một tháng thì quá ngắn rồi, sao cũng phải đến cuối năm.”
“Huynh mơ đẹp rồi!” Hiến Dung cảm thấy Vương Hoán không có lương tâm, quả thật không phải người, quay người bỏ đi.
Khi nàng ta trở về viện của mình, phát hiện Tần Khuyết đã không còn quỳ trong viện, không thấy đâu nữa.
Nàng ta hỏi: “Người đó đâu rồi?”
Hiện giờ thế sự biến thiên, nàng ta đã không còn gọi y là Cô gia hay phu quân nữa.
Bình Bình đáp lời: “Trước đó A Lục có đến nói gì đó với cô gia, cô gia liền đứng dậy rời đi, hình như đã ra khỏi phủ rồi.”
Hiến Dung phát hiện Tiết Kha này khá thản nhiên, đi lại tự nhiên, lại chẳng hề vội vàng chút nào, cứ như không có chuyện gì vậy.
“Đem y về cho ta…” Định nói “Đem y về cho ta”, lại nghĩ, nàng ta đã không muốn y nữa rồi, gọi y về làm gì chứ?
Thôi được, y muốn làm gì thì làm. Nàng ta vì cái tên Vương Hoán đáng ghét kia mà nhịn y một tháng, một tháng sau nàng ta sẽ hưu y… không, hòa ly với y, đuổi y đi!
Nghĩ đến đây, Hiến Dung liền không quản y nữa, chỉ dặn dò: “Đem toàn bộ đồ đạc của y chuyển sang sương phòng, giường sập cũng chuyển sang đó, sau này không được cho y bước vào phòng ta!”
Bọn hạ nhân nghe lệnh, vội vàng đi chuyển đồ.
Tần Khuyết mãi đến khi trời tối mới trở về.
Vừa định vào chính phòng, vừa hay gặp Bình Bình từ trong phòng đi ra, nói với y: “Đồ đạc của cô gia chiều nay đã chuyển hết sang sương phòng rồi, sau này cô gia cứ nghỉ ngơi ở sương phòng, dùng bữa cũng vậy.”
Tần Khuyết nhìn ánh đèn trong phòng, đoán là vì mình không ngoan ngoãn quỳ, lại chọc giận Hiến Dung rồi.
Ám tuyến chôn ở Đông Cung có tin tức truyền ra, Hoắc Giản bên đó gửi thư khẩn cấp bảo y qua, y tự nhiên phải đi qua.
Thôi vậy, điều quan trọng hiện tại là hành động ám sát Tần Trị, những chuyện khác cứ tạm gác lại. Xem tình hình buổi chiều, cơn giận của Hiến Dung cũng đã nguôi ngoai phân nửa, không ngờ lý lẽ cùn của Lương Võ lại có chút tác dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y không nói gì, im lặng quay người đi về sương phòng.
Bình Bình đứng trước căn phòng này nhìn bóng dáng y, thầm nghĩ cô gia này đúng là vô tâm thật, cũng chẳng quan tâm quận chúa giận đến mức nào, có tha thứ cho y hay không. Uổng công quận chúa trước đó mấy lần suýt mất mạng vì y, quả thật một tấm chân tình đổ sông đổ biển.
Ban đêm, Lương Võ cũng đã dò la được tin tức về Hồng Yên, đem tin tức báo cáo cho Tần Khuyết, và nghi ngờ nói: “Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy kỳ lạ, vì sao Đông Dương Hầu lại dung túng Hồng Yên đến vậy? Theo lý mà nói, dù không bán đi, cũng phải nghiêm trị mới đúng chứ.”
“Không có gì lạ. Nữ nhân kia tự xưng biết mị thuật, chắc là nàng ta đã dùng mị thuật lên Vương Bật.” Tần Khuyết đáp.
Lương Võ cả kinh: “Mị thuật?” Sau đó chợt hiểu ra: “Chẳng trách mỗi lần thuộc hạ gặp nàng ta đều cảm thấy…”
Lời của y đột ngột dừng lại.
Sau đó y xoa xoa đầu, cẩn thận hỏi: “Điện hạ, rốt cuộc Hồng Yên là ai?”
Tần Khuyết liếc nhìn y, bình thản nói: “Người của Ninh Vương, cũng là người Hồi Hột.”
“Người Hồi Hột?” Lương Võ lại một lần nữa kinh ngạc, “Hơn nữa lại là người của Ninh Vương!”
“Ninh Vương sao lại có liên hệ với người Hồi Hột? Nói như vậy, Hồng Yên là nội gián do Ninh Vương phái đến bên cạnh Vương Bật sao?”
Lương Võ vẫn luôn không biết chủ tử và Hồng Yên có quan hệ gì, giờ thì cuối cùng cũng biết rồi.
Tần Khuyết bình thản nói: “Hai ngày nay ngươi đi tìm nàng ta, bảo nàng ta nhanh chóng lấy được đồ.” Nói xong, y ngẩng mắt nói: “Nhớ kỹ thân phận của nàng ta, đừng để nàng ta mê hoặc.”
Lương Võ lập tức đáp lời: “Vâng!”
Mấy ngày nay Tần Khuyết rất trầm mặc, mỗi ngày đến Kinh Triệu Phủ sớm đi tối về, về đến liền vào phòng rồi không ra nữa.
Hiến Dung lại rất phiền muộn, vô vị.
Vương Hoán thấy nàng ta như vậy, trong lòng hổ thẹn, liền đưa nàng ta đến vườn trong kinh thành ngắm hải đường.
Chính là tiết tháng tư, trăm hoa đua nở, nhiều vườn trong kinh thành đều trở nên náo nhiệt. Hiến Dung vì trước đó bị cấm túc, nên đều không ra ngoài, nay có cơ hội ra ngoài, dù sao cũng tốt hơn việc cứ ru rú trong nhà, thế là vui vẻ đi theo.
Hai người đang đi dạo, lại nhìn thấy Bùi Chỉ Nhu và phu quân mới cưới của nàng ta.
Người ta là đôi chim yến mới thành hôn, còn mình lại ở cùng với ca ca, Hiến Dung cảm thấy rất mất mặt, liền nhân lúc Bùi Chỉ Nhu chưa nhìn thấy mình mà kéo Vương Hoán tránh đi, trốn sau một bụi chuối tiêu yên tĩnh.
Bên cạnh bụi chuối tiêu đó có một bậc thang, đi dọc bậc thang lên, là một lương đình. Hiến Dung tức tối ngồi vào trong lương đình, bực bội nói: “Chọn cái nơi quái quỷ gì vậy, xui xẻo!”
Nơi này là do Vương Hoán chọn, Vương Hoán đành xin lỗi: “Ta cũng không ngờ lại gặp nàng ta ở đây… Muội biết vận may của ta từ trước đến nay đều không tốt mà.”
Vừa nói y vừa vội vàng nói: “Ăn chút điểm tâm không?” Sau đó vội vàng bảo Bình Bình mang điểm tâm ra.
Hiến Dung quả thật cũng đói rồi, thấy điểm tâm, biến bi phẫn thành thèm ăn, bắt đầu ăn.