Hai người họ không nói gì nữa, chuyên tâm nhìn xuống dưới, không ngờ đúng lúc này, vai Tiện Dung trĩu xuống: “Được rồi, phải đi thôi.”
Tiện Dung quay đầu lại, nhìn thấy Tần Khuyết.
Trưởng Công chúa lập tức nói: “Hoàng thượng.”
Tần Khuyết quay sang nàng đáp: “Hoàng tỷ cứ ở đây xem tiếp.” Vừa nói, y vừa kéo Tiện Dung đứng dậy.
Tiện Dung vừa gạt tay y ra, vừa vẫn nhìn xuống dưới: “Làm gì vậy, bọn họ vừa mới bắt đầu mà.”
Tần Khuyết mặc kệ, trầm giọng nói: “Nàng là phụ nữ đã có chồng.” Nói rồi kéo nàng về phía cầu thang.
Tiện Dung bất đắc dĩ bước xuống lầu, lòng thầm nghĩ không biết khi nào mới có thể ra khỏi cung, mới có được tự do, nàng muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu.
Ra khỏi Lan Cầm Các, Tiện Dung bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện.
Tần Khuyết nói: “Hôm nay Bạch Vân Tự hình như có hội chùa.”
Tiện Dung vừa nghe thấy liền không còn cau mày nữa, lập tức nói: “Vậy đi nhanh lên đi, muộn rồi hội chùa tan mất!” Nói rồi nàng năm bước gộp làm ba bước chạy đến trước xe ngựa, thoăn thoắt trèo lên xe.
Tần Khuyết ở phía sau nhìn nàng thở dài, lúc này chắc nàng đã quên chuyện mình “mang thai” lên chín tầng mây rồi.
Lên xe ngựa, Tần Khuyết đoan chính ngồi ở phía đuôi xe, Tiện Dung ngồi trên ghế dài bên cạnh, nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Tần Khuyết hỏi: “Nàng và Trưởng Công chúa thân thiết sao?”
Tiện Dung gật đầu: “Cũng có vài người khác thân thiết, nhưng những người chưa xuất giá thì bận rộn thêu thùa, đọc sách, xem sổ sách gì đó, còn những người đã xuất giá thì càng bận hơn, rất ít khi ra ngoài, khó lắm mới gặp được một lần, chỉ có Trưởng Công chúa là nhàn rỗi nhất.”
Đương nhiên là nhàn rỗi, đó là một quả phụ, lại còn là một quả phụ không nghĩ đến chuyện tái giá, chỉ muốn sống buông thả qua ngày.
Tần Khuyết nói: “Sau này đổi người khác mà chơi, tránh xa nàng ta ra một chút.”
“Vì sao?” Tiện Dung hỏi.
Tần Khuyết mím môi, lông mày lạnh lẽo nói: “Không có vì sao cả, bảo nàng tránh xa ra thì cứ tránh xa ra.”
Tiện Dung ghét nhất thái độ y lúc nào cũng hạn chế mình như vậy, nàng bất cần khẽ hừ: “Y muốn quản ta à.” Nói rồi có lẽ nghĩ đến việc đi đâu cũng bị y quản, trên mặt lại hiện lên vẻ hơi khó chịu, nàng quay đầu đi không để ý đến y nữa.
Tần Khuyết bất đắc dĩ, sợ lại khiến nàng không vui, đành giải thích: “Nàng ta danh tiếng không tốt, bây giờ nhiều người đều biết nàng ta không giữ phụ đạo, phóng đãng không chịu nổi, hiển nhiên người khác không hề oan uổng nàng ta, nàng ta đúng là như vậy, nàng ở cùng nàng ta, người khác sẽ nói gì về nàng?”
“Phò mã của nàng ta đều đã qua đời, nàng ta lại không tái giá phò mã, còn cần giữ phụ đạo gì nữa?” Tiện Dung bất bình thay Trưởng Công chúa, sau đó nói: “Hơn nữa danh tiếng của ta cũng không tốt, ta đã có thể chơi cùng nàng ta, chứng tỏ ta và nàng ta giống nhau, ai cũng không cần chê bai ai.”
Lúc này thì đến lượt Tần Khuyết giận dỗi, hồi lâu sau mới nói: “Phò mã của nàng ta qua đời rồi, phu quân của nàng cũng qua đời rồi sao?”
Tiện Dung muốn nói “chàng không phải phu quân của ta”, nhưng nghĩ đến mỗi lần nói vậy y đều không vui, y hình như chính là muốn quản thúc nàng, nay y là lớn, bản thân cũng đừng tự tìm phiền toái nữa, bèn nhịn không đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Khuyết nhìn sắc mặt nàng, một lúc lâu sau giọng điệu lại mềm xuống: “Ít nhất, đừng đi đến những nơi tìm vui mua thú như vậy cùng nàng ta.”
Tiện Dung giả vờ không nghe thấy.
Y nhìn nàng, muốn nói lại thôi, không biết làm thế nào mới có thể khiến nàng nghe lời mình.
Y thậm chí có thể thỏa hiệp để nàng ở cùng Trưởng Công chúa, có thể đưa nàng đến xem đấu chim mà nàng thích, chỉ là không muốn nàng gặp những nam nhân bán sắc tướng đó, điều này cũng không được sao? Nếu thật sự theo ý y, y hận không thể nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh y, không gặp bất cứ nam nhân nào.
Ngay khi y đang bực bội, Tiện Dung nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Kìa, có người diễn xiếc khỉ, chúng ta xuống ngay đi!”
Lúc này Tần Khuyết mới biết, nàng đã quên mất cuộc tranh cãi vừa rồi.
Bên ngoài một trận tiếng chiêng, xiếc khỉ sắp bắt đầu rồi, y gật đầu, còn chưa nói gì, Tiện Dung đã nhảy xuống xe, hưng phấn nhìn địa hình, muốn tìm một vị trí đẹp.
Tần Khuyết ở phía sau nàng, bật cười.
Nàng chính là như vậy, mãi mãi có thể tìm thấy những điều thú vị, mãi mãi có sức sống lay động lòng người, như một ngọn lửa vậy.
Phía trước Tiện Dung không thể chen vào đám đông được nữa, nghe tiếng xiếc khỉ đã bắt đầu, nàng sốt ruột vô cùng, cuối cùng nhìn quanh bốn phía, thấy bên cạnh có một cây ngô đồng, lập tức leo lên thân cây, thân thủ nhanh nhẹn trèo lên, ngồi trên một cành cây.
Nàng nhìn về phía người diễn xiếc khỉ một cái, rồi hướng Tần Khuyết dưới gốc cây nói: “Ở đây tốt lắm, chàng có cần ta kéo lên không?”
Tần Khuyết bất đắc dĩ, nhìn xung quanh, do dự một lát, sau đó thân thể khẽ động, như một cái bóng phiêu lên thân cây, giây lát đã ngồi bên cạnh nàng.
Tiện Dung nhìn y, ngây người một lúc, hồi lâu sau mới nhớ ra thân thủ của y nàng từng được lĩnh giáo, nhanh như quỷ, căn bản không cần nàng kéo.
Xiếc khỉ bắt đầu, người diễn xiếc dắt ba con khỉ, ra lệnh cho chúng biểu diễn, con khỉ nhỏ nhắn, nhưng lại giống hệt một ông lão nhỏ, đứng đó hoặc chắp tay sau lưng, hoặc chậm rãi đi đi lại lại, sau đó nghe theo lệnh của người diễn xiếc làm đủ mọi động tác, đặc biệt đáng yêu, người xung quanh vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, xem đến ha ha cười lớn.
Tiện Dung cũng cười, vừa bắt đầu đã nói với Tần Khuyết: “Người diễn xiếc này diễn hay lắm, lát nữa ta sẽ thưởng tiền cho y.”
Tần Khuyết không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.
Tính ra, đây là lần đầu tiên y xem xiếc khỉ.
Hồi nhỏ trong cung không thể thấy, sau này đến Bắc Địch nơi đất đai cằn cỗi lạnh lẽo, nơi đó chỉ thịnh hành cưỡi ngựa đấu vật, chứ không thịnh hành các loại trò ảo thuật như ở Trung Nguyên này.
Vốn tưởng mình đã qua cái tuổi xem loại náo nhiệt này từ lâu rồi, nhưng nhìn màn biểu diễn của con khỉ nhỏ, nghe tiếng cười “khúc khích khúc khích” bên cạnh, đến khi con khỉ nhỏ giật roi của người diễn xiếc và quay lại dạy dỗ chủ nhân, y cũng không nhịn được mà khóe môi cong lên.
Chẳng bao lâu sau, xiếc khỉ kết thúc, người diễn xiếc cầm một cái bát gỗ đi quanh những người xung quanh xin tiền thưởng, đi một vòng, cuối cùng cũng được vài đồng bạc, không đến nỗi tay không trở về, nhưng cũng không nhiều.
Tiện Dung hướng về phía đó nói: “Ông lão, ông lại đây.”
Người diễn xiếc có lẽ tâm trạng không tốt, lại nghe một tiểu cô nương gọi mình là “ông lão”, tâm trạng càng tệ hơn, chỉ liếc nhìn về phía này một cái, không để ý, quay đầu đi dọn dẹp đồ đạc của mình.
Tiện Dung cũng không tức giận, từ trong lòng lấy ra hai hạt bạc vụn, nhắm thẳng vào cái bát trong tay y, “đong” một tiếng liền chính xác ném vào trong bát của y.