Chàng Thợ Săn Ngày Ngày Tắm Nước Lạnh
Dưới ánh trăng, Phó Sách cởi trần, thân hình màu mật ong lấp lánh giọt nước.
Những hạt nước óng ánh không ngừng rơi xuống, men theo đường nét cơ bụng mà ẩn vào lớp quần dài bằng vải thô nửa trong suốt.
Ánh mắt ta bất giác dõi theo dòng nước ấy trượt xuống.
Vừa nhìn đến nơi, mặt ta liền bừng đỏ như thiêu như đốt.
Phó Sách… hắn thật sự quá mức… quá mức…
Trước khi thành thân, dĩ nhiên ta từng xem qua đồ hình phòng the.
Thế nhưng trong đồ hình đâu có bảo sẽ… kinh người đến thế.
Ta vội vã dời mắt đi, can đảm vừa rồi muốn tìm hắn tính sổ lập tức tiêu tan sạch sẽ.
Ta lại ngồi trở lại giường, nhất thời cảm thấy khô khốc nơi cổ họng.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước ngoài sân cuối cùng cũng ngừng lại.
Chốc lát sau, Phó Sách đẩy cửa bước vào, y phục trên người đã chỉnh tề ngay ngắn.
Hắn đứng trước mặt ta, cứng nhắc nói:
“Thẩm cô nương, ta biết nàng gả cho ta vốn chẳng xuất phát từ tâm nguyện.
Tuy Phó Sách ta không phải chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không làm chuyện thừa nước đục thả câu.
Nàng không cần miễn cưỡng bản thân. Gian phòng này nàng cứ ở, ta qua phòng bên, có việc thì gọi ta.”
4
Gian phòng bên kia vốn là nơi chất đống con mồi, căn bản không phải chỗ người ở.
Thế nhưng kiếp trước, ta vì sợ Phó Sách, vừa nghe hắn ngủ ở phòng bên đã mừng rỡ còn không kịp, đâu có để tâm đến những điều đó.
Vậy nên, Phó Sách đã ở trong gian phòng kia, ngủ suốt ba năm.
Giờ khắc này, nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của hắn, trong lòng ta bỗng dâng lên vị chua xót.
Phó Sách tốt như vậy, vì sao kiếp trước ta lại chẳng biết trân quý?
Ta khẽ nhắm mắt, đến khi ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt đáng thương, mắt ngấn lệ long lanh.
“Nhưng mà, Phó Sách, ta nhát gan lắm, ngủ một mình sẽ sợ.”
Phó Sách, kẻ vẫn còn mang vẻ mặt lạnh nhạt ban nãy, bỗng khựng lại.
“Sợ… sợ sao?”
Ta gật đầu thật mạnh, lại còn làm ra vẻ nghiêm trọng mà nói:
“Hơn nữa từ nhỏ thân thể ta đã hư nhược, trong phòng lại chẳng ấm, nếu ta nhiễm lạnh ngã bệnh thì biết làm sao?”
Phó Sách sững người, hé môi muốn nói lại chẳng thốt nên lời.
Thấy thế, ta bèn thừa thắng xông lên, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, giọng dịu như tơ:
“Vậy nên… chàng ngủ cùng ta, được không?”
Sắc đỏ khó khăn lắm mới lắng xuống lại lần nữa bò lên cổ Phó Sách.
Hầu kết hắn khẽ chuyển động, ánh mắt dừng lại nơi đầu ngón tay trắng nõn đang giữ lấy tay áo hắn.
Mồ hôi lại bắt đầu túa ra.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Phó Sách.
Dưới ánh nhìn khẩn thiết của ta, Phó Sách nghiến răng xoay người, dứt khoát đẩy cửa bỏ chạy.
Ta: “…?”
Không bao lâu sau, tiếng nước vừa dứt lại vang lên lần nữa.
Thật là quá đáng!
5
Lần này, Phó Sách tắm còn lâu hơn cả trước.
Đợi đến khi hắn quay lại, bầu không khí mập mờ khi xưa đã tan sạch, ta cũng đã ngái ngủ đến nơi.
Liếc nhìn Phó Sách, ta bất bình nói:
“Chẳng lẽ ta là thứ ô uế gì hả? Sao cứ tắm mãi không thôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Sách mím môi, không trả lời, mà hỏi lại:
“Những lời nàng nói khi nãy… là thật sao?”
“Cái gì thật cơ?”
Phó Sách trầm mặc một khắc rồi mới cất lời:
“Chuyện nàng bảo sợ hãi… rồi lạnh lẽo ấy.”
Lúc này ta mới nhớ ra những câu bịa đặt khi nãy, vội vàng gật đầu xác nhận.
“Tất nhiên là thật. Ta lừa chàng làm gì chứ!”
Phó Sách nhíu chặt mày, tựa như đang giằng co dữ dội trong lòng.
Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng như nhận mệnh, khẽ vén chăn nằm lên giường.
Kỳ thực giường này cũng không hẹp, nhưng thân thể Phó Sách cao lớn, vừa nằm xuống liền khiến không gian trở nên chật chội.
Hơi thở nam nhân bao trùm lấy ta.
Tim khẽ loạn nhịp, ta vội vàng nằm xuống, lại giả vờ trấn tĩnh mà vỗ vỗ bên cạnh mình.
“Mau lại đây đi.”
Phó Sách khựng người một chút, sau khi bị ta thúc giục thêm lần nữa, mới cực kỳ gượng gạo nghiêng người nằm xuống.
Tất nhiên là quay lưng về phía ta.
“Ngủ đi.”
Ta biết không thể ép quá, liền áp đầu lên tấm lưng rộng của Phó Sách, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Thật hiếm hoi, một đêm không mộng mị.
6
Đã rất lâu rồi ta chưa từng ngủ yên ổn đến vậy.
Tỉnh dậy, ta duỗi lưng một cái, mới phát hiện bên cạnh đã trống trơn.
Phó Sách phải dậy sớm đi săn, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chắc cũng sắp quay về rồi.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta bắt đầu suy tính chuẩn bị chút điểm tâm cho Phó Sách.
Kiếp trước, vì mang oán hận trong lòng, ta chưa từng làm cho hắn dù chỉ một việc nhỏ, mọi thứ đều do hắn âm thầm lo liệu.
Nay khi tất cả đã làm lại từ đầu, ta chỉ mong có thể chăm sóc cho Phó Sách thật tốt.
Nghĩ đến đó, ta liền nhớ lại dáng vẻ hắn từng nhóm lửa, cố gắng tự mình nổi bếp.
Nhóm lửa, thêm củi, quạt gió…
Ta làm theo từng bước một, thế nhưng lửa chẳng cháy lên như ta tưởng, ngược lại khói lại cứ thế cuồn cuộn bốc lên.
“Khụ… khụ khụ…”
Ta ho sặc sụa mấy tiếng, bị khói hun đến mức chẳng thể mở mắt, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi.
Trong màn lệ nhòe nhoẹt, ta lờ mờ thấy một bóng người cao lớn bước nhanh tới.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Nàng đang làm gì đó?”
Tuy không trông rõ mặt Phó Sách, nhưng ta có thể tưởng tượng được, nhất định lúc này hắn đang nhíu mày.
Ta có chút chột dạ, ấp úng đáp:
“Ta muốn nhóm lửa… nấu cho chàng bát mì…”
Phó Sách không nói một lời, trước là dập lửa, sau đó kéo tay ta dẫn vào trong nhà.
Mắt ta vẫn chưa nhìn rõ, bèn nắm chặt lấy tay Phó Sách không buông.
Ngón tay thon dài của hắn khẽ siết lại một cái.
“Đến đây, dùng nước sạch rửa mắt đi.”
Ta lóng ngóng sờ soạng, lại chẳng tìm thấy chậu nước ở đâu.
“Phó Sách, ta không nhìn thấy…”
Phó Sách trầm mặc một lúc, đoạn nhẹ giọng nói:
“Cúi đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com