Chấn Động Toàn Cầu: Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 289



Chú thỏ cam nghiêm nghị quát: "Câm miệng, đừng làm ồn chủ nhân! Mau đi lấy sữa rửa mặt đi!"

Lê Diệu vẫn còn mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo, mặc kệ mấy chú thỏ con xoay sở giúp cô rửa mặt. Mãi đến khi làn nước mát lạnh chạm vào da, cô mới thực sự tỉnh hẳn.

Vừa rửa sạch lớp bọt sữa rửa mặt, chú thỏ cam đã nhanh nhẹn cầm khăn tới, định giúp cô lau mặt.

Lê Diệu bật cười, cầm lấy chiếc khăn từ tay chú thỏ: "Để chị tự làm."

Sau khi lau khô mặt, cô nhìn ba chú thỏ con vẫn đang ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh, liền dịu giọng bảo: "Các em ra ngoài chơi đi. Lúc nào không có việc thì cứ tu luyện hoặc vui chơi, không cần lúc nào cũng ở bên chị đâu."

Ba chú thỏ con nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, rồi bỗng dưng... đỏ hoe!

Chú thỏ trắng là đứa xúc động nhất, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Chủ nhân không thích chúng em nữa sao? Có phải vì em vụng về quá không? Hu hu, xin lỗi..."

Lê Diệu hoảng hốt, vội ôm lấy chú thỏ trắng dỗ dành: "Không có, chị rất thích các em mà! Đừng khóc!"

Chú thỏ trắng vẫn thút thít, giọng nghẹn ngào: "Vậy tại sao chủ nhân lại đuổi chúng em đi?"

Lê Diệu bất đắc dĩ thở dài: "Không phải chị đuổi, mà là chị không muốn các em phải chăm sóc chị. Các em còn nhỏ mà."

Chú thỏ trắng lắc đầu quầy quậy: "Em thích chăm sóc chủ nhân!"

Hai chú thỏ cam và thỏ hồng cũng đồng thanh nói theo: "Chúng em cũng thích chăm sóc chủ nhân!"

Lê Diệu nhìn ba sinh vật nhỏ bé trước mặt, nhất thời không biết phải làm sao, đành bó tay chịu thua: "... Được rồi."

Thật sự không thể cứng rắn với mấy bé thỏ này được!

Sau khi rửa mặt xong, cô bước ra ngoài thì thấy trên bàn ăn đã bày sẵn cơm canh thơm phức. Thỏ Ngọc đã lo liệu xong xuôi.

Cùng lúc đó, Như Hoa, Tiểu Thiến và mọi người cũng vừa tới.

"Chị!"

Tiểu Thiến là người đầu tiên chạy lại, ánh mắt đầy lo lắng: "Chị ngủ có ngon không? Có còn mệt không?"

Lê Diệu mỉm cười: "Chị đỡ nhiều rồi."

Sau khi trở về nhà, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Không cần lo cho chị đâu. Các em cứ đi làm việc đi, phó bản không thể thiếu người."

Như Hoa lắc đầu: "Không sao đâu, hôm nay khách trong phó bản không nhiều, không cần em qua đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Kỳ nghỉ lễ Ngày Lao Động vừa qua, bây giờ vẫn là ngày làm việc, lượng khách đến Nhà Ma không quá đông. Chỉ cần để các nhân viên ma trực là đủ.

Lê Diệu gật đầu, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.

Lúc này, Mạnh Bà chợt lên tiếng hỏi: "Vùng đất Xám đâu rồi?"

Bà nói rằng vừa đến phó bản Họa Bì kiểm tra, nhưng vùng đất Xám đã biến mất. Điều đó khiến bà rất sốt ruột, lo lắng không biết nó đã rơi vào tay ai.

Lê Diệu thong thả cắn một miếng đùi gà, rồi đáp: "Cháu đã lấy đi rồi. Hiện tại, nó đang được nuôi dưỡng ngoài vũ trụ."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Mạnh Bà ngẩn ra, sau đó ánh mắt sáng lên đầy vui mừng: "Thật sao?!"

Bà vốn tưởng rằng vùng đất Xám đã bị các thế lực từ những vị diện khác cướp mất, không ngờ nó lại do chính Lê Diệu giữ.

Quá tốt rồi!

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Mạnh Bà xúc động như vậy. Từ trước đến nay, bà luôn giữ vẻ điềm tĩnh và xa cách, chưa từng để lộ quá nhiều cảm xúc.

Lê Diệu tò mò nhìn bà, hỏi: "Bà ơi, có phải bà biết điều gì không?"

Mạnh Bà trầm ngâm một lát rồi nói: "Bây giờ chưa phải lúc để nói cho cháu biết. Nhưng cháu đã lấy được vùng đất Xám, điều đó có nghĩa là thời cơ đã đến. Hãy giúp ta xây dựng phó bản."

Vừa dứt lời, ứng dụng Nhà Ma lập tức hiện ra một nhiệm vụ phụ mới:

[Hãy xây dựng không gian trú ngụ cho Mạnh Bà.]

Lê Diệu liếc nhìn màn hình điện thoại, lại quay sang Mạnh Bà: "Bà ơi, có phải ứng dụng này là do bà tạo ra không?"

Mạnh Bà lắc đầu: "Không phải ta. Chỉ là thời điểm đã đến mà thôi."

Lê Diệu suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc hỏi: "Bà ơi, cháu có chuyện này muốn hỏi.

Cháu đã hiểu sơ qua nguyên nhân hình thành vùng đất Xám... Đó là do thiên mệnh chi nữ bị cướp mất khí vận.

Khí vận và mệnh cách của cháu trước đây cũng từng bị đánh cắp. Nếu như... nếu như cháu không thể lấy lại được, có phải cháu cũng sẽ biến thành chủ nhân vùng đất Xám, trở thành một oán linh không thể siêu thoát, rồi biến thế giới này thành một vùng đất Xám khác không?"

Mạnh Bà nhìn cô, không trả lời ngay, cũng không gật đầu hay lắc đầu. Bà chỉ chậm rãi nói: "Sau này, cháu sẽ biết."

Lê Diệu nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy phó bản rốt cuộc là gì? Nó có phải vùng đất Xám không?"

Mạnh Bà đáp: "Là vùng đất Xám, nhưng không hoàn chỉnh."

Lê Diệu khó hiểu: "Không hoàn chỉnh là sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com