Chấn Động Toàn Cầu: Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 264



Có trong tay thông tin quan trọng, Lê Diệu không tin rằng sẽ không có ai muốn mua.

Nghĩ vậy, cô liền quay về phòng. Cặp vợ chồng tu tiên cùng nhóm người của Ô Thập Cửu liếc nhìn nhau một cái, rồi ai về phòng nấy.

Vừa bước vào phòng, Chung Ly Tiêu liền cười nhạt, khoanh tay nói:

“Cô gái trẻ đó đúng là không biết lượng sức mình, lại còn muốn chúng ta tranh giành lẫn nhau sao?”

Ban đầu, hắn nghĩ chỉ cần nhắc đến hai chữ “tâm pháp” là Lê Diệu sẽ lập tức động lòng, sốt sắng muốn lấy lòng bọn họ. Không ngờ cô gái này lại tham lam đến thế, còn dám cò kè đòi hỏi thêm.

Hạ Diễm bật cười, giọng điệu ôn hòa nhưng không giấu sự tán thưởng:

“Đừng vì cô ấy đến từ vị diện thấp mà xem thường. Chúng ta chẳng qua chỉ may mắn hơn cô ấy, được sinh ra ở vị diện cao cấp, nơi linh khí dồi dào hơn mà thôi. Điều đó không chứng minh rằng chúng ta thông minh hơn cô ấy.”

Cô nhẹ nhàng rót trà, ánh mắt thoáng suy tư.

“Một cô gái đến từ thế giới xa lạ, không có người thân hay chỗ dựa, thế mà chẳng những có thể sinh tồn ở vùng đất Xám nguy hiểm, mà còn hòa nhập rất tốt, thậm chí chiếm được thiện cảm của các nhân vật trong ảo cảnh. Điều này đã đủ chứng minh sự khôn ngoan của cô ấy.”

Cô dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Chung Ly Tiêu:

“Anh nghĩ mình đến từ vị diện cao cấp hơn, biết nhiều hơn, nên có thể bắt nạt cô ấy? Nếu vậy thì đừng mong điều đó thành hiện thực.”

Chung Ly Tiêu lập tức ấm ức, nghiêng người làm nũng với vợ:

“Anh đâu có bắt nạt cô ấy! Trong mắt em, anh là người như vậy sao? Giận rồi đấy!”

Nói xong, hắn hừ một tiếng, quay mặt đi, rõ ràng là đang tỏ vẻ giận dỗi.

Hạ Diễm không biết nên khóc hay cười, bất đắc dĩ chạm nhẹ vào trán hắn, dịu giọng dỗ dành:

“Được rồi, đừng giận nữa.”

Chung Ly Tiêu thấy cô xuống nước trước thì lập tức ôm lấy vợ, giọng u sầu:

“Em nói xem, chúng ta có nên tham gia đấu giá không?”

Hạ Diễm liếc nhìn hắn, chỉ buông hai chữ:

“Ngốc nghếch.”

Nói rồi, cô đứng dậy, không chút do dự bước ra ngoài.

Chung Ly Tiêu thoáng ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng vợ, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Hạ Diễm đi thẳng đến phòng của Lê Diệu. Chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đã nhanh chóng mở ra.

Lê Diệu thò đầu ra, cảnh giác nhìn trái nhìn phải. Sau khi chắc chắn không có ai, cô mới mỉm cười mời Hạ Diễm vào phòng.

“Sư phụ xinh đẹp, cô đến để chỉ dạy tôi sao?”

Đôi mắt cô sáng rực, tràn đầy mong chờ.

Sư phụ xinh đẹp?

Cô bé này đúng là khéo miệng.

Hạ Diễm khẽ bật cười, lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cô muốn gì?”

Lê Diệu lập tức kéo ghế cho cô ngồi, giọng điệu lễ phép mà ngọt ngào:

“Mời sư phụ xinh đẹp ngồi. Vừa rồi Tiêu sư phụ nói muốn dạy tôi tâm pháp, tôi thấy rất hấp dẫn. Nhưng tôi thắc mắc một điều… tâm pháp của các vị diện khác nhau, liệu có thể áp dụng được ở thế giới của tôi không?”

Hạ Diễm suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn trả lời:

“Không chắc. Có thể được, mà cũng có thể không.”

Đôi mắt Lê Diệu khẽ lóe sáng. Cô nghiêng đầu, chậm rãi nói:

“Nếu vậy, tôi không cần tâm pháp nữa.”

Hạ Diễm nhướng mày: “Ồ?”

Lê Diệu cười tươi, chắp tay:

“Sư phụ xinh đẹp, chúng ta chơi một trò chơi nhé! Cô hỏi tôi một câu, tôi sẽ hỏi lại cô một câu. Được không?”

Hạ Diễm nhìn cô một lát, sau đó gật đầu:

“Được. Cô muốn hỏi gì?”

Lê Diệu nháy mắt:

“Tất nhiên sư phụ phải hỏi trước rồi! Tôi muốn xem câu trả lời của tôi có làm cô hài lòng không đã.”

Hạ Diễm không khỏi bật cười.

Cô gái này vừa láu cá, vừa ngoan ngoãn, khiến người ta không khỏi muốn gần gũi.

Cô trầm ngâm giây lát, rồi hỏi:

“Cô làm cách nào để có được thiện cảm của Cẩu Đản?”

Lê Diệu chớp mắt, nghiêm túc trả lời:

“Thật ra tôi cũng không rõ lắm.”

Cô hơi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:

“Tôi chỉ không coi họ là NPC hay dị loại, mà xem họ như con người thật sự, thật lòng giúp họ giải quyết khó khăn.

Còn những việc tôi đã làm, sư phụ xinh đẹp chắc hẳn cũng thấy rồi. Tôi chia sẻ đồ ăn, giúp họ cải tiến nông cụ, dạy họ làm phân bón, chia hạt giống cho họ.

Ngoài ra, tôi cũng để ý xem nhà nào gặp khó khăn để tìm cách giúp đỡ. Nhưng thật sự mà nói, tôi cũng bất ngờ khi Cẩu Đản lại giúp tôi. Tôi thậm chí còn không biết cậu ấy định giúp mình như thế nào, hay bên ngoài bóng tối kia có thứ gì.”

Hạ Diễm gật đầu, ánh mắt thoáng nét suy tư:

“Câu trả lời của cô, tôi hài lòng.”

Lê Diệu lập tức nở nụ cười rạng rỡ:

“Vậy đến lượt tôi hỏi nhé! Sư phụ xinh đẹp, cô có thể nói cho tôi biết về các quy tắc của vùng đất Xám không?”

Hạ Diễm nhìn cô, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn:

“Chắc hẳn cô cũng đã nhận ra… Chúng ta ở đây chỉ một đêm, nhưng người dân ngoài kia lại trải qua trọn một năm. Giữa chúng ta và họ… tồn tại sự khác biệt về thời gian.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com