Châm Tửu Kiếp Này

Chương 5



Ta nghĩ đáng lẽ ta phải rất vui. Bởi vì vở kịch hay mà ta đã lên kế hoạch mới chỉ vừa bắt đầu. 

Nếu không phải khi ta quay lưng đi được nửa đường, lại thấy một gã cao lớn đứng đó, chẳng biết đã đứng xem từ bao giờ.

Nói cho cùng, kiếp trước ta vẫn luôn là một tiểu thư khuê các được bảo vệ rất tốt. 

Chưa từng làm điều gì xấu, nếu không gặp Lục Lương, cũng chẳng biết thế đạo hiểm ác ra sao. 

Trọng sinh lần này, tuy cố ý đóng vai ác trước mặt Lục Lương, nhưng khi bị người khác nhìn thấy, Mặt ta khó tránh khỏi nóng ran. 

Thế nên ta chẳng đợi đối phương mở lời, đã hung dữ nói: 

“Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua nữ nhân xấu xa à! Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!”

Người có thể ở trong phủ họ Thẩm, trông cũng còn trẻ, có phụ thân ta ở đây, ta nghĩ ta có thể gây sự. 

Hơn nữa còn có thể chạy trốn. Ta dọa xong liền bỏ chạy. Lẽ nào hắn còn dám bắt ta sao!? Ta đắc ý. 

Rồi quay đầu lại thì gặp hắn trong thư phòng của ta.

 Ta: “...”

Phụ thân ta: 

“A Như à, đến đúng lúc lắm, lúc nãy phụ thân không phải đã nói rồi sao? Nếu phụ thân không còn nữa, phụ thân cũng sẽ tìm cho con một phu quân giỏi đ.á.n.h nhau nhất, nhất định không để ai ức h.i.ế.p A Như nhà ta. Nhìn xem, người này đ.á.n.h giỏi nhất.” 

Người kéo người nam tử bên cạnh:

 “Lăng Tiêu, nhìn xem, đây chính là con gái của ta!”

Người đó mặc một bộ gấm vóc, thân hình trông đặc biệt rắn rỏi, mày kiếm mắt sao, nhưng khi cười lên lại giống như một thư sinh, nhìn ta nói:

 “Thẩm tiểu thư. Đã sớm nghe danh.” 

Ta cúi đầu xuống, hắn khẽ cười, cố ý trêu chọc ta mà chậm rãi nói câu tiếp theo:

 “Thế nhưng, lời đồn không thể tin hoàn toàn.”

Lời đồn? 

Ta nhớ rõ kiếp trước danh tiếng của ta cực kỳ tốt, ai cũng nói ta ngoan ngoãn hiểu chuyện lại đáng yêu, nói Thẩm tướng quân có một cô con gái hiền thục. 

Vậy hắn nói lời đồn không thể tin hoàn toàn là có ý gì? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng phải là nói ta không ngoan ngoãn, không hiểu chuyện, và không đáng yêu sao!

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

 Ta nghĩ đến cảnh hắn nhìn thấy ta đối xử vô cùng tệ bạc với Lục Lương. Chắc chắn hắn biết ta nghĩ gì.

 Chẳng qua là cho rằng ta là thứ bạch liên hoa giả vờ vô tội, thực chất là một đại tiểu thư ác độc kiêu căng ức h.i.ế.p tiểu binh. 

Nhưng, thì sao chứ?

 Ta nói lời cay độc với Lục Lương, ra tay đ.á.n.h đập hắn, đó là điều hắn đáng phải chịu! Người này chẳng biết gì cả, dựa vào cái gì mà nghĩ về ta như thế?!

Nhưng, khoan đã. Lăng Tiêu? 

“Phó Lăng Tiêu? Ngươi là Phó Lăng Tiêu?” 

Ta nhớ ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi hắn. Thái độ chuyển biến quá nhanh, hắn hơi sững sờ, nhướng mày: 

“Chính là tại hạ.Thẩm tiểu thư biết tại hạ sao ?”

Biết, nhưng không nhiều. Hoặc là, chỉ nhớ một chút. 

Kiếp trước, ta cứu Lục Lương trước, sau đó lại giới thiệu hắn cho phụ thân ta. Khiến phụ thân ta không cần bận tâm về chuyện tìm phu quân cho ta. 

Tự nhiên, cũng sẽ không để ta gặp gỡ Phó Lăng Tiêu nào cả. 

Ta chỉ nhớ con trai độc nhất của Phó tướng quân được phái đến dưới trướng phụ thân ta để rèn luyện. 

Danh tiếng thậm chí còn lừng lẫy hơn Lục Lương rất nhiều. Lúc đó, ai cũng truyền tai nhau về phong thái của vị Phó tiểu tướng quân này. 

Cho đến trận đại chiến kia. Phụ thân ta hy sinh nơi sa trường. 

Trong số đó, người cuối cùng tử thủ không lùi, kiên cường đến khi viện binh tới rồi mới hy sinh, chính là vị Phó tiểu tướng quân kia. 

Lúc đó ta vì phụ thân tuẫn quốc mà khóc ngất đi mấy lần, lòng buồn bã u uất. 

Ngay cả khi đi đón thi hài các tướng sĩ tuẫn quốc, cũng là Lục Lương dìu ta đi.

 Lúc đó tiếng khóc than không dứt, trong đó Phó lão tướng quân và Lão phu nhân khóc đến đứt ruột gan. 

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, con trai hồn phách về cõi tiên, còn mình thì già yếu, cảnh tượng đó quá đỗi sâu sắc.

 Khiến ta khắc sâu ghi nhớ những chữ trên bài vị trong tay họ: 

【Linh vị của con trai ta Phó Lăng Tiêu】