Châm Tửu Kiếp Này

Chương 11



Liên tục nhiều ngày, ta không còn gặp phụ thân ta và Phó Lăng Tiêu nữa.

Cho đến một ngày, Trần thúc vội vã chạy đến, mở miệng liền nói: 

“Tiểu thư, Lão gia bảo nô tài đưa người đi nhanh!” 

Vết xe đổ kiếp trước ngay trước mắt, lòng ta treo ngược, run giọng: 

“Phụ thân, phụ thân đâu rồi?”

Đoạn đường này vừa gấp gáp vừa vội vã, dù ta có hỏi cũng phải đợi đến khi trên đường rảnh rỗi, ta không dám trì hoãn một khắc nào. 

Sợ rằng sẽ trở thành gánh nặng, ngược lại làm liên lụy người khác. 

Tiểu Thúy an ủi ta:

 “Lão gia lợi hại như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.” 

Trần thúc thúc ngựa:

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

 “Người Thiên Nguyệt thế như chẻ tre, Phó tiểu tướng quân bị phục kích, Lão gia cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, Người bảo nô tài đưa Tiểu thư rời đi!”

Lại là như vậy. Đồng tử ta co lại, nghĩ đến nắm tro cốt cuối cùng của phụ thân ta kiếp trước, ta lớn tiếng:

 “Không, ta muốn ở lại. Ta muốn quay về. Cho dù phải c.h.ế.t, ta cũng muốn cùng phụ thân c.h.ế.t chung.”

Tiếng kêu kinh hãi của Tiểu Thúy truyền đến, ta mở cửa xe muốn nhảy ra ngoài. 

Trần thúc lại nói: 

“Tiểu thư, sợ rằng người phải ở lại.” 

Động tác của ta dừng lại. Không xa, Lục Lương mặc giáp trụ của người Thiên Nguyệt, sau lưng là Mạc Tiêm Vân cùng trang phục, và hàng ngàn hàng vạn binh sĩ Thiên Nguyệt.

Thời gian trùng lặp. Kiếp trước, lúc ta bị phụ thân ta cho người đưa đi cũng là thời điểm này. 

Chỉ là khác ở chỗ, người đ.á.n.h xe lúc đó là Lục Lương. Còn bây giờ, Lục Lương lại ở phía đối diện.

“Lục, Lương!” 

Ta nghiến răng nghiến lợi: 

“Ngươi dám làm kẻ phản bội!”

Mạc Tiêm Vân hoàn toàn không còn vẻ yếu đuối như kiếp trước, có lẽ đây mới là bộ dạng thật của nàng ta, nhìn ta đầy khinh miệt:

 “Biểu ca? Đây chính là vị đại tiểu thư chê huynh nghèo túng sao? Nhìn cũng chỉ có thế, thật không hiểu vì sao huynh lại bảo gian tế đưa nàng ta ra.”

Gian tế? Ta quay đầu: 

“Trần thúc?!” 

Trần thúc cười lạnh lẽo:

 “Đại tiểu thư, người cũng đừng trách lão phu, dù sao là người Thiên Nguyệt, tự nhiên phải làm như vậy.” 

Ta giận không kềm được:

 “Phụ thân ta tin tưởng ngươi nhất, đối đãi với ngươi không tệ!”

 “Thì sao chứ? Thẩm Việt hắn g.i.ế.c người Thiên Nguyệt ta vô số kể, đáng bị ngàn đao vạn kiếm!”

 “Ngươi!” 

Tiểu Thúy cũng tức đến không nói nên lời.

Ta giận đến cực độ, trừng mắt nhìn Lục Lương:

 “Ngươi làm sao dám?! Ngươi làm sao dám?!”

 Gia đình ta có thù sâu với người Thiên Nguyệt, hắn làm sao có thể làm kẻ phản bội! 

Hơn nữa, gia đình hắn, chẳng phải cũng bị người Thiên Nguyệt tàn sát sao?!

Lục Lương đã biến thành một bộ dạng mà ta hoàn toàn không thể hiểu nổi, càng thêm lạnh lùng tàn nhẫn.

 G.i.ế.c người không chớp mắt. Người Thiên Nguyệt đều sợ hắn. 

Nhưng Mạc Tiêm Vân đã thuyết phục hắn làm phản, tài năng của hắn lại vô song.

Ai cũng nghĩ, ta nói chuyện với hắn như vậy kết cục sẽ là sống không bằng c.h.ế.t. 

Nhưng hắn lại tiến đến trước mặt ta trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, động tác cẩn thận để ta đứng vững, nhưng lại bị ta tát một bạt tai. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù vậy, hắn chỉ mở lời nói:

 “A Như, đây đều là nàng ép ta, bây giờ, Phó Lăng Tiêu đã c.h.ế.t rồi, ta là Tướng quân, nàng nên gả cho ta, làm Tướng quân phu nhân.”

“Súc sinh! Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta đâu?!” Ta lo lắng. 

Hắn:

 “Ta sẽ không g.i.ế.c Người, nhưng Người cũng không thể có nửa bước tự do, nếu nàng có thể thuyết phục Người quy phục Thiên Nguyệt, Người cũng có thể có vinh hoa phú quý vô tận.”

 Hắn phất tay. Trong đám người, phụ thân ta bị áp giải lên. 

Người còn không thể tin được hơn cả ta, ánh mắt nhìn Lục Lương đầy đau đớn: 

“Đồ tiểu tử ngươi dám! Ngươi lại là kẻ phản bội! Ngươi làm sao có thể là kẻ phản bội! “Ngươi quên rồi sao, ngươi từng nói cha mẹ ngươi đều bị người Thiên Nguyệt g.i.ế.c!”

Dù là kiếp trước hay kiếp này, phụ thân ta đều đ.á.n.h giá cao nhất những nhân tài từ đáy xã hội leo lên như Lục Lương. Người đã đặt hy vọng lớn. 

“Kẻ phản bội thì sao? Thù oán thì sao?” 

Lục Lương cuối cùng cũng có chút d.a.o động, nhưng lại nói: 

“Thế gian này, thù oán có thể thay đổi, yêu hận có thể thay đổi, duy chỉ có địa vị cao không thể thay đổi! 

Chỉ cần có thể leo lên vị trí cao, thứ ta muốn mới có thể đạt được! Dù vậy, đứng ở bên nào thì có khác gì nhau! 

Ta xử tử kẻ đã g.i.ế.c cha mẹ ta, chẳng phải cũng coi như báo thù sao?”

Nói xong, hắn cố chấp giữ chặt hai vai ta: 

“A Như, giờ đây thứ nàng muốn ta đều đã có. Ta đã làm được, chúng ta quay lại như thuở ban đầu có được không? Lần này, ta tuyệt đối không thể mất nàng nữa.”

 “Thuở ban đầu?” 

Ánh mắt ta càng lạnh lùng, lướt về phía sau lưng hắn:

 “Vậy ngươi có quên không, ta đã c.h.ế.t như thế nào?”

Lục Lương khựng lại, nhìn theo ánh mắt ta. Hiện ra bóng dáng Mạc Tiêm Vân. Trong mắt hắn lóe lên sự giằng xé. 

Mạc Tiêm Vân không hiểu chuyện gì, có dự cảm không lành: 

“Biểu ca? “Đừng nghe lời nàng ta!”

Kiếp trước, Mạc Tiêm Vân chính là gian tế của người Thiên Nguyệt, đến tìm Lục Lương chính là để thuyết phục làm phản và ly gián. 

Ta chẳng phải đã c.h.ế.t trong kế ly gián của nàng ta sao? Ta từng chữ từng câu:

 “Lục Lương, ngươi làm sao còn có thể để nàng ta xuất hiện trước mặt ta?”

Vẻ mặt Lục Lương giằng xé.

 “Biểu ca!” 

Mạc Tiêm Vân cảm thấy vô cùng bất ổn, nhìn ta như nhìn một yêu quái mê hoặc lòng người. 

Lục Lương lẩm bẩm, như thể đang trấn an ta: 

“Đợi thêm chút, đợi thêm chút nữa, A Như, những gì nàng muốn ta đều sẽ làm được, nàng ta vẫn còn có ích...”

“Yêu nữ!” 

Mạc Tiêm Vân trở nên hung dữ. Thật nực cười, nàng ta thật sự nghĩ đây là ta đang mê hoặc hắn.

 Cũng chỉ có nàng ta coi Lục Lương là bảo bối, muốn mạng nàng ta, ta cần gì Lục Lương.

Ta đột nhiên cười khẩy. Quất một cái tát vào Lục Lương đang mất cảnh giác, vẻ mặt thay đổi, lạnh lùng và vô tình:

 “Quả nhiên, súc sinh vẫn là súc sinh. “Dám uy h.i.ế.p ta, ngươi cũng xứng sao!”

Xoẹt! Mũi tên x.é to.ạc không khí, xuyên qua vai Lục Lương nhanh như chớp. 

Tiểu Thúy đã chờ đợi từ lâu, lập tức kéo ta về bên cạnh.

 Không chỉ Lục Lương, người Thiên Nguyệt đang áp giải phụ thân ta, và cả Trần thúc, cũng bị một kích g.i.ế.c c.h.ế.t.

“Không hay rồi! Có phục kích!” 

Không kịp nữa rồi. Trên vách núi, Phó Lăng Tiêu kéo căng cung, lớn tiếng: 

“G.i.ế.c!”