Chạm Lửa

Chương 2: Vết sẹo



“Vậy món nợ cũ, tính sao đây?”

Lâm Niệm bị cậu ép sát, hơi thở lạnh lẽo sắc bén như dao rạch vào da thịt khiến cô bất giác rùng mình. Cô vốn đã dễ dị ứng với mùi thuốc lá, vừa ngửi thấy đã bắt đầu ngứa cổ, khẽ ho một cái, rồi theo phản xạ lùi lại hai bước.

“Sợ tôi à?” Giọng Giang Dữ càng thêm châm chọc, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười trêu tức.

Sợ cậu hiểu nhầm, Lâm Niệm vội lắc đầu. Cô còn chưa kịp giải thích thì Giang Truyện Hoành đã tắt máy, đang từ đầu hành lang bước tới.

Giang Dữ thẳng lưng đứng dậy, vẻ mặt rõ ràng không vui, trong đáy mắt lộ ra sự bực bội không hề che giấu. Giọng cậu thờ ơ, dửng dưng, lạnh tanh:

“Về sau đừng đến nữa. Tôi chẳng cần gì từ nhà mấy người, cũng sẽ không quay về.”

Chưa dứt lời, cánh cửa rầm một tiếng đóng sầm lại. Tai Lâm Niệm ù đi một lúc, đứng ngây ra, trong đầu vẫn còn ong ong vì tiếng gió lùa theo cú đóng cửa kia.

Mây đen chồng chất kéo sập cả bầu trời, gió lớn táp từng đợt vào cửa kính, như chỉ chực chờ trút xuống cơn mưa giông dữ dội.

Phòng bệnh của bà chỉ là một giường trong căn phòng lớn có tới tám giường, được che chắn bằng tấm rèm mỏng, nói trắng ra là kiểu phòng bệnh tập thể phổ biến ở quê.

Giường bên cạnh là một bé gái chừng sáu, bảy tuổi, tóc tết hai bím dài, to, gương mặt hay cúi gằm, chẳng nói nhiều, cũng chẳng cười, dáng vẻ rụt rè, khép nép.

Nghe bà kể, con bé là do đi gặt lúa giúp ông bà mà bị thương ở chân, nên phải nằm viện điều trị.

Lâm Niệm để ý thấy, dù có chích thuốc hay bôi thuốc, con bé cũng không khóc. Rõ ràng sợ đến cứng người nhưng vẫn cố nhắm mắt, cắn răng chịu đựng. Đôi lúc, nó lại vụng trộm liếc nhìn cô.

Ngoài trời mưa bắt đầu rơi lộp bộp theo nhịp điệu như gõ trống. Lâm Niệm đặt chiếc khăn ấm vừa vắt lên bàn, nhân lúc y tá đang thay băng cho bé gái thì cô bước đến.

Cúi người, cô lấy ra từ túi áo một cây kẹo m*t, chìa ra trước mặt bé:

“Dũng cảm quá đi, em gái. Muốn ăn kẹo không?”

Con bé hơi đỏ mặt, cúi gằm đầu lắc nhẹ, rồi lại lén liếc nhìn bà bên cạnh.

Lâm Niệm không rút tay lại, nhẹ nhàng đặt cây kẹo bên cạnh chân bé, giọng ôn tồn:

“Chị hồi nhỏ bằng tuổi em mà chích thuốc là khóc nhè luôn đấy. Cây kẹo này coi như cảm ơn em mấy hôm nay đã trò chuyện với bà chị nhé.”

“Chị… thích ăn kẹo lắm ạ?” Con bé bỗng lí nhí hỏi.

Lâm Niệm khựng lại, luồn tay vào túi, bên trong đầy ắp kẹo. Giây phút đó, cô mới hiểu ra vì sao từ đầu con bé cứ len lén nhìn mình. Chắc là sớm đã để ý thấy túi áo cô lồi ra toàn kẹo.

Cô không quay lại, ánh mắt dần trĩu xuống, giọng nói nhẹ tênh, như trôi theo tiếng mưa:

“Không phải chị thích. Hồi bé, chị có một người bạn… rất thích ăn kẹo. Những viên kẹo này, vốn là mua cho người đó.”

Ngoài cửa sổ, sấm rền từng hồi. Không khí trong phòng cũng dần trở nên u ám. Lâm Niệm nhẹ nhàng vắt khăn lau tay cho bà, ánh mắt mông lung, như mang nặng tâm sự.

Bà khẽ nhìn đứa cháu gái xinh xắn trước mặt, giờ đã lớn, dáng người thon dài, dáng vẻ trưởng thành khiến khóe mắt bà đỏ hoe. Bà nhẹ nắm lấy đôi tay trắng trẻo của cô, giọng đầy xót xa:

“Tay của Niệm Niệm là để đánh đàn, đâu phải làm mấy việc này.”

“Bà ơi.” Lâm Niệm ngẩng lên, bất ngờ siết lấy tay bà, ánh mắt sáng lên như vừa nhớ ra điều gì: “Bà còn nhớ Giang Dữ không?”

Nói xong, cô ngập ngừng bổ sung:

“Giờ cậu ấy sống… không tốt đúng không ạ?”

“Giang Dữ à?” Bà hơi lẫn, phải ngẫm một lúc mới nhớ ra: “À, Tiểu Dữ… Thằng bé ấy cũng như cháu, đã lâu không quay về rồi.”

“Tại sao? Cậu ấy rời đi từ bao giờ vậy?” Lâm Niệm gần như buột miệng hỏi, giọng nghẹn lại.

“Chắc là từ năm cháu rời đi. Thằng ấy đi luôn, từ đó không thấy quay lại nữa.”

Sấm sét đùng đoàng ngoài cửa sổ, mưa nặng hạt xối xả, những chiếc lá khô bết dính trên mặt kính, mặc cho nước mưa tuôn tràn, vẫn không rơi xuống.

Lâm Niệm trằn trọc không ngủ được, đứng tựa cửa sổ, khoác áo mỏng, mắt dõi theo những bụi cây ướt đẫm phía dưới.

Bà kể, tuy Giang Dữ không về nhà, nhưng người trong thị trấn ai cũng biết, cậu đã giao du với người không tốt. Từ đứa học sinh giỏi nhất trường, rớt thẳng xuống đáy, lang bạt ngoài xã hội. Có tin đồn cậu cùng đám thanh niên mở tiệm điện tử gì đó, nghe mà đau lòng.

Nghĩ đến đây, lòng cô chùng hẳn xuống.

Người bạn thích ăn kẹo mà cô nhắc… chính là Giang Dữ. Từ lúc biết mình sắp được về, cô đã lập tức vào siêu thị, mua một túi lớn đủ loại kẹo, chỉ vì muốn mang đến cho cậu.

Cô từng tưởng tượng đủ cảnh tượng lúc gặp lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ… sẽ là cảnh lạnh nhạt và xa cách như vừa rồi.

Phòng bà ở tầng hai. Khi cô đang miên man suy nghĩ, một tiếng mèo kêu khe khẽ kéo cô trở lại thực tại.

Lâm Niệm theo bản năng nhìn xuống. Dưới ánh đèn vàng mờ ngoài sân, một con mèo con ướt sũng đang rúc dưới băng ghế, run lẩy bẩy. Nó khẽ phát ra tiếng kêu thút thít yếu ớt.

Không suy nghĩ gì nhiều, cô lập tức vớ lấy chiếc ô dựng ở cửa, rón rén bước ra ngoài.

Trời khuya rồi, hành lang bệnh viện vắng tanh, chỉ còn mấy ngọn đèn ngủ leo lét hai bên tường.

Mùi thuốc lá lại đột ngột ập đến. Ngay khi cô chuẩn bị bước xuống cầu thang, một bóng người lặng lẽ đứng đó khiến cô giật mình.

Giang Dữ.

Cậu cũng nhìn thấy cô. Điếu thuốc dở trên tay khựng lại, bên cạnh là một xấp khăn giấy đầy đầu lọc thuốc, khói thuốc quanh người mù mịt.

Cậu cúi đầu, ngồi im trên bậc cầu thang tối om, một mình giữa màn đêm. Động tác dập tắt điếu thuốc rất nhẹ, giống như cả người cũng đang cố kiềm chế mọi thứ.

Lâm Niệm nhớ, Giang Dữ từng nói cậu ghét mùi thuốc lá. Hồi nhỏ cậu chưa bao giờ hút, thậm chí rất ghét mùi đó trên người cha nuôi.

Cô cắn răng, cố nén cảm giác nghẹt ngực, tiến lại, ngồi cạnh cậu.

“Giang Dữ…”

Cô gọi khẽ. Giọng cô nhẹ như gió thoảng.

Cậu không phản ứng, mày nhíu lại, ánh mắt vẫn dán vào bậc cầu thang lấm tấm tàn thuốc, trông cực kỳ chán nản.

Lâm Niệm cũng không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nghịch điện thoại, cũng không mở miệng. Cô chỉ im lặng, một sự hiện diện dịu dàng.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Cuối cùng vẫn là Giang Dữ không chịu nổi nữa.

Cậu liếc cô, ánh mắt sắc như lưỡi dao, giọng cười khẩy, trêu chọc:

“Không sợ tôi nữa à?”

Giọng cậu khàn khàn, trong đó có chút mệt mỏi, cũng có chất từ tính khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Lâm Niệm lắc đầu chậm rãi. Ánh mắt cô dừng lại ở vết sẹo trên cổ cậu, vết sẹo rõ đến rợn người. Cô khẽ hỏi:

“Vết sẹo này… sao lại thành ra như vậy?”

Vết sẹo dài kéo từ cổ xuống xương quai xanh, đường cắt sâu sắc, từng lớp từng lớp như bị rạch chồng lên nhau, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy tê rần.

Vết sẹo ấy là nỗi ám ảnh suốt bao năm trong lòng cô.

Hồi đó họ vẫn còn nhỏ. Trời mưa lớn, cô phải trú tạm dưới mái hiên con hẻm. Và rồi cô chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, cơn ác mộng vẫn luôn hiện về mỗi khi cô mơ.

Giữa cơn mưa bùn đất, người bạn thân thiết nhất của cô bị vây quanh bởi đám thanh niên tóc nhuộm đỏ xanh, chửi rủa và cười nhạo, tay cầm vật sắc bén nhuốm đầy máu.

Cậu bị đẩy vào góc tường đầy rác, ngồi bệt dưới đất, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng.

Không hiểu lấy can đảm từ đâu, con bé nhút nhát như cô lại cầm gậy lao tới, đuổi sạch lũ người đó.

Cậungẩng đầu. Ánh mắt cô dịu dàng, đôi tay run run chìa ra miếng băng cá nhân.

Ánh đèn hắt xuống, cô trong bộ váy trắng đứng lặng lẽ giữa màn đêm tối đen như mực. Tấm lưng nhỏ bé kia đã cứu lấy tuổi thơ cậu, cũng khiến sự kiêu ngạo của cậusụp đổ hoàn toàn.

Cậu nhìn cô rất lâu. Môi cậu tái nhợt, khẽ mấp máy – nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đứng dậy, lê chân đi khuất vào bóng tối.

“Tách.” Tiếng bật lửa kéo Lâm Niệm ra khỏi ký ức. Giang Dữ châm thuốc, cúi đầu nhả khói.

“Vết sẹo?” Cậu thản nhiên lặp lại, tay chỉ vào vết dài nơi cổ: “Cái này hả?”

Giọng cậu dửng dưng, như đang kể chuyện của người khác.

Lâm Niệm thoáng thấy bất an.

Quả nhiên, Giang Dữ bỗng bật cười, nụ cười lạnh đến rợn người, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng.

“Tự tôi rạch đấy. Để nó tự lành thì… mấy món nợ cũ ai thanh toán cho tôi?”

Ánh nhìn cô sững sờ, trong mắt Giang Dữ lộ rõ vẻ hả hê như vừa trả được đòn thù.

Cậu đứng dậy, mặt lạnh tanh, giọng cũng lạnh:

“Cất lòng tốt của cậu đi, Lâm Niệm. Tôi bỏ ăn kẹo lâu rồi.”

Giang Dữ bỏ đi.

Lâm Niệm vẫn ngồi nguyên trên bậc thang. Hai tay đặt trên gối, cúi đầu nhìn lòng bàn tay.

Trong tay cô, một viên kẹo nhỏ đã ch** n**c vì bị nắm quá lâu.