Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng

Chương 4



Tôi sợ ba lo lắng, nên vội vàng gạt nước mắt, bịa chuyện nói rằng tôi tự nguyện giặt đồ.

Ba mang về cho tôi một chiếc váy ngắn tay mới.

Ông vui vẻ giục:

"Mau thay thử xem có vừa không nào!"

Tôi siết chặt ống tay áo, cúi đầu, lí nhí nói:

"Ba... con không thích mặc đồ ngắn tay."

Ba lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Ông vươn tay kéo ống tay áo tôi lên.

Những vết thương do kìm nung đỏ hằn sâu trên cánh tay, lập tức lộ ra giữa không khí.

Có vết đã đóng vảy, da non mới hình thành một màu hồng nhạt.

Có vết do tôi không nhịn được mà gãi, rớm m.á.u đỏ sẫm.

Có vết phồng rộp, bên trong chứa đầy mủ vàng chưa vỡ.

Đôi mắt ba ngay lập tức đỏ lên, từng đường tơ m.á.u nổi rõ.

Ông giận dữ gầm lên: "Là ai làm?!"

Tôi vội vã kéo tay áo xuống, che đi những vết thương vừa nhức nhối vừa nhục nhã ấy.

Nở một nụ cười, tôi cố gắng nói thật nhẹ nhàng:

"Con bất cẩn tự mình làm bị thương thôi ạ!"

"Con không sao, thật đấy, chẳng đau chút nào đâu…"

Ba ơi, con có thể chịu đựng được.

Con không muốn làm ba mất đi vợ. Con không muốn lấy đi niềm vui của ba.

Chỉ là…

Tôi hạ giọng, khẽ khàng hỏi:

"Ba ơi, lần này ba có thể ở nhà lâu thêm chút nữa không?"

Ba ơi, chắc ba không nghe thấy lời cầu xin nhỏ bé này đâu nhỉ.

Vậy nên, chuyện này cũng không tính là con làm nũng đâu, đúng không?

Chưa kịp nghe ba trả lời, thì một giọng nói sắc bén đã vang lên:

"Ông Lưu về rồi à?"

Tôi còn chưa kịp kéo tay áo xuống hoàn toàn, ánh mắt cô Trịnh đã lướt qua.

Sắc mặt cô ta đột ngột thay đổi, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Cô ta dõng dạc nó toi:

"Huệ Huệ không nghe lời, tôi là mẹ kế nó, chẳng lẽ không có quyền dạy dỗ nó sao?"

Cô ta cười nhạt, ánh mắt đầy thách thức:

"Nếu ông cảm thấy tôi không nên quản nó, vậy thì chúng ta cũng chẳng cần sống với nhau nữa!"

"Ông nghe rõ chưa, lão Lưu điếc?"

"Con bé đó là đứa ông nhặt từ ngoài về, còn tôi mới là vợ hợp pháp của ông đó!"

"Ông mà bỏ tôi, thì cả đời này đừng mong tìm được người phụ nữ nào khác chịu lấy ông nữa!"

Gương mặt ba đỏ bừng lên, từng đường gân xanh trên cổ nổi rõ, cả người như sắp bùng nổ vì tức giận.

Tôi vội vàng kéo kín tay áo, cố nén nước mắt, nhỏ giọng an ủi:

"Ba đừng giận mà, con không sao thật mà… Con không thấy đau chút nào cả."

Cô Trịnh vẫn trơ tráo, cười nhạt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ông xem đi, chính nó nói không sao kìa! Trẻ con bị thương là chuyện bình thường, da non lành nhanh lắm."

Ba rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Ông lao thẳng vào nhà kho, vớ lấy một cây cuốc rồi xông ra.

"Con gái tôi, tôi còn chưa nỡ đánh, đến lượt bà quản chắc?”

“Hôm nay tôi phải đánh c.h.ế.t con mụ ác độc này!"

Nói xong, ba vung cuốc lên, nhằm thẳng vào cô ta mà bổ xuống.

Lúc này cô Trịnh mới thật sự hoảng sợ.

Vừa gào lên "Đánh phụ nữ rồi! Đánh phụ nữ rồi!", vừa kéo con trai mình chạy ra khỏi sân.

Ba bước nhanh đuổi theo, cây cuốc trong tay giơ cao, chỉ còn chút nữa là bổ xuống đầu cô ta.

Tôi hoảng sợ đến mức lao tới, ôm chặt lấy eo ba.

"Ba! Đừng mà! Đừng mà!"

Tôi bật khóc nức nở:

"Giết người thì phải vô tù đó ba, ba ơi!"

Ba gằn từng chữ, giọng khàn đặc:

"Ba không sợ! Giết con đàn bà ác độc này trước đã!"

Tôi càng siết chặt tay, gào lên giữa nước mắt:

"Nhưng con sợ! Ba đừng bỏ con lại! Con không muốn làm trẻ mồ côi!"

Giống như một chiếc kim nhọn đ.â.m thẳng vào ba.

Cơn giận bừng bừng trong người ông như bị hút sạch trong chớp mắt.

Cánh tay đang giơ cao chậm rãi buông xuống.

Cây cuốc rơi xuống nền đá, vang lên một tiếng "rầm" khô khốc.

Ba quay lại, mắt ông đỏ hoe.

Ông vươn tay xoa đầu tôi, giọng nghẹn ngào trách móc:

"Đồ ngốc này… Nó hành hạ con đến mức này, sao con không nói với ba?!

Miệng con để làm gì chứ?!"

Tiếng ồn quá lớn, hàng xóm láng giềng đều đã chạy đến.

Thím Trương trước tiên chặn cô Trịnh đang khóc lóc ỉ ôi, rồi quay sang khuyên ba tôi:

"Anh Lưu, anh là đàn ông, có chuyện gì cũng không đáng để cầm cuốc lên đâu! Làm vậy không hay đâu!"

Cô Trịnh vẫn giả bộ đáng thương, nước mắt lưng tròng nói:

"Tôi vất vả lo toan cho cái nhà này, giúp ông ấy chăm con gái, thế mà ông ấy vừa về đã đòi lấy mạng tôi…"

Thấy mọi người bắt đầu chỉ trích ba, tôi hít sâu một hơi, rồi kéo thẳng tay áo lên.

"Là cô ta dùng kìm nung đỏ dí lên tay tôi, dùng kim khâu đ.â.m tôi."

"Ba là tức giận, chỉ là muốn dọa cô ta thôi!"

Khoảnh khắc đó, cả sân lặng như tờ.

Giọng cô Trịnh nhỏ hẳn xuống, lí nhí biện minh:

"Trẻ con không nghe lời, tôi làm mẹ kế, chẳng lẽ không có quyền dạy dỗ một chút sao…"

Thím Trương bước nhanh đến, nhìn vết bỏng chằng chịt trên tay tôi, lại kéo nhẹ cổ áo tôi xuống xem vết thương trên ngực.

Đôi mắt thím lập tức đỏ hoe.

Không nói một lời, thím quay phắt lại, lao thẳng đến chỗ cô Trịnh vẫn đang than thở đáng thương, giơ tay lên "BỐP" một tiếng, tát thẳng vào mặt cô ta.

"Đồ đàn bà ác độc, tim gan đen tối!"

"Huệ Huệ là do tôi nhìn lớn lên, cô dám đối xử với con bé thế này à?!"