Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng

Chương 18



Sau đó, những lời khen và ánh mắt ngưỡng mộ ùn ùn kéo đến như sóng vỗ bờ.

"Lão Lưu, con gái ông thật sự quá giỏi nha! Hơn 600 điểm, không phải ai cũng làm được đâu!"

"Đúng vậy! Với số điểm này, 99% trường đại học trên cả nước đều có thể vào!"

"Huệ Huệ vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại hiểu chuyện… Sau này ông chỉ việc ngồi hưởng phúc thôi!"

Ba đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, giọng đầy tự hào:

"Tôi đã nói rồi mà!"

"Đây gọi là đầu tư đúng chỗ!"

"Thấy chưa, tôi đầu tư vào con gái mình, có sai đâu chứ!"

Những kẻ trước đây chế nhạo, giờ chỉ biết im lặng

Thím Xuân và cô Cúc vẫn đang nhai ngấu nghiến, miệng đầy dầu mỡ.

Nhưng lúc này, cả hai đều sững sờ, không nói nên lời.

Thím Xuân l.i.ế.m môi, giọng điệu miễn cưỡng:

"642 điểm… Liệu có đỗ được Thanh Hoa, Bắc Đại không?"

Tôi khẽ lắc đầu.

Bà ta thở dài một hơi, kéo dài giọng:

"Ồ… Thế mà tôi cứ tưởng cháu sẽ vào Thanh Hoa, Bắc Đại chứ!"

Cô Cúc cũng thò mặt đến, cười mỉa mai nhưng vẫn nói:

"Huệ Huệ à, từ nhỏ cô đã biết cháu thông minh lắm mà!”

“Cô chưa bao giờ nghi ngờ cháu có thể đỗ đại học!"

"Sau này cháu học xong, thành đạt rồi, nhớ giúp đỡ anh em họ hàng một chút nhé!"

"Dù sao thì anh em ruột thịt vẫn là quan trọng nhất!"

Họ hàng? Quan trọng nhất?

Thật nực cười.

Cả đời này, tôi chưa từng thấy ai có da mặt dày đến mức này.

Tôi cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai:

"Họ hàng thân thích?"

"Cô Cúc, cô quên rồi à?

"Cô đã cắt đứt quan hệ với ba cháu từ lâu rồi mà!"

"Khi ba cháu bệnh nặng, bác một đồng cũng không chịu bỏ ra."

"Trái lại, bác còn thừa nước đục thả câu, muốn ép cháu cưới con trai cả của bác!"

Tôi bình thản, nhưng từng câu từng chữ đều sắc bén:

"Bây giờ muốn làm lành sao?"

"Bác không thấy đã quá muộn rồi à?"

Tôi không chừa lại chút thể diện nào cho bọn họ.

Cô Cúc tái mặt, ấp úng quay sang ba tôi:

"Anh hai… Anh xem con gái anh ăn nói kìa…"

Ba phẩy tay, mặt lạnh tanh:

"Tôi không có đứa em gái nào như cô, đừng gọi linh tinh!"

Sắc mặt cô ta tối sầm lại, đen như bãi bùn dưới đáy ao.

Thối không thể tả!

Tiệc tàn, những người phụ giúp ăn tối xong mới về nhà.

Trên bầu trời, ánh hoàng hôn rực rỡ xếp tầng, xếp lớp.

Dưới cánh đồng, ếch nhái bắt đầu râm ran cất tiếng kêu.

Dọc hai bên đường, những bông lúa đã ngả vàng, trĩu nặng, cúi đầu theo cơn gió nhẹ.

Khói bếp lững lờ bay lên từ những căn bếp nhỏ.

Từ xa, các bà mẹ cất tiếng gọi con về nhà:

"Thằng ranh con, về ăn cơm mau!"

Những thanh âm vừa thân thuộc, vừa gần gũi.

Tôi cười khúc khích:

"Ba ơi, hồi nhỏ, ba cũng từng gọi con như vậy mà!"

Ba cãi ngang:

"Ba chưa bao giờ gọi con là nhóc quậy phá đâu nhé!"

Tôi cười híp mắt, nhắc lại:

"Vậy chứ, hồi đó ba hay gọi con là con nợ mà!"

Ba hừ mũi:

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Vì nuôi con mà ba phải chịu bao nhiêu khổ cực!"

Tôi móc tay vào khuỷu tay ba, cười lớn:

"Vậy thì thế này nhé…”

“Kiếp sau để con làm ba, còn ba làm con gái của con!"

Ba lườm tôi, trừng mắt:

"Đừng có mà mơ!"

"Con muốn trèo lên đầu ba ngồi chắc?"

"Kiếp sau, con vẫn phải làm con gái, còn ba vẫn làm ba của con!"

Bây giờ, tôi đã cao hơn ba một chút.

Nhưng tôi vẫn như ngày bé, nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai ba.

Tôi thì thầm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ba là người cha tuyệt vời nhất thế gian."

"Con nguyện làm con gái của ba mãi mãi!"

Giọng tôi rất nhẹ.

Nhưng dường như ba vẫn nghe thấy.

Bởi vì…

Đôi mắt ông đã đỏ hoe, đầy ắp nước mắt.

Sau này, tôi chọn theo học chương trình liên thông cử nhân - tiến sĩ của một trường y danh tiếng thuộc nhóm 985.

Anh Sinh Sinh từng khuyên tôi suy nghĩ thật kỹ.

Vì chương trình này có độ khó cấp độ "địa ngục".

Nếu không qua được kỳ thi, tôi có thể phải tốt nghiệp sớm với bằng cử nhân hoặc thạc sĩ, thay vì tiến sĩ.

Khối lượng học tập nặng nề, áp lực cao hơn rất nhiều so với các ngành khác.

Nhưng tôi vẫn kiên quyết lựa chọn con đường này.

Tôi muốn học y.

Hồi ba phẫu thuật, bác sĩ có nói sơ qua rằng nếu tổn thương tai không chạm đến dây thần kinh, việc đeo máy trợ thính sẽ cải thiện đáng kể khả năng nghe.

Tôi định dùng khoản vay sinh viên để trang trải học phí.

Nhưng ba phản đối ngay lập tức.

Ông nổi đóa lên:

"Ba đâu có nghèo đến mức đó?!"

"Con đang coi thường ba đấy à?!"

"Tiền bà kiếm ra dư sức nuôi con học đại học!"

Tôi không thể thắng nổi sự cứng đầu của ba.

Anh Sinh Sinh dùng tiền tiết kiệm của mình để mua tặng tôi một chiếc điện thoại thông minh.

"Có điện thoại sau này sẽ tiện lợi hơn rất nhiều."

Trường đại học của tôi cách trường anh không xa.

Mỗi khi rảnh rỗi, anh lại đến tìm tôi, dẫn tôi đi ăn, đưa tôi đi dạo khắp nơi.

Hè năm hai, tôi dùng tiền học bổng và tiền làm thêm, đưa ba đi kiểm tra lại thính lực.

Cuối cùng, tôi đã mua được cho ông một chiếc máy trợ thính.

Khi đeo máy, ba cau mày, chưa quen với cảm giác mới.

Tôi quen thói, ghé sát tai ba, hỏi lớn:

"Ba ơi, nghe rõ không?"

Ba bất ngờ bị chói tai, giật mình lùi hẳn về sau hai bước:

"Con hét lớn vậy làm gì?!"

Nói xong, ba khựng lại.

Sau đó, ánh mắt ông bỗng nhiên tràn đầy kinh ngạc:

"Từ trước đến nay, ba cũng nói to như vậy sao?"

Tôi gật đầu, cười tủm tỉm.

Ba lắc đầu, vẻ không vui:

"Lãng phí tiền làm gì, ba sớm đã quen với tình trạng này rồi."

Nhưng dù càu nhàu vậy, ba vẫn vui vẻ đeo máy trợ thính.

Vì lo cho chuyện buôn bán ở nhà, ba không thể ở lại lâu.

Tôi tiễn ông ra bến xe, để ông bắt chuyến xe buýt về huyện.

Trên bến xe, ba ngồi ngay ngắn, ánh mắt tập trung lắng nghe.

Tôi nhìn ba, thắc mắc:

"Ba đang làm gì vậy?"

Ba nhẹ giọng nói:

"Ba đang nghe đài báo tên trạm dừng."

"Trước đây, ba không thích đi xe buýt. Vì không nghe thấy gì, nên cứ phải tự đếm từng trạm một.”

“Vì sợ lỡ mất bến, ba luôn hỏi đi hỏi lại nhân viên xe: 'Đến chưa?'"

"Hỏi nhiều quá, còn khiến họ bực mình nữa."

Mắt tôi bỗng nhiên cay xè.

Tôi cố gắng kìm nước mắt, khẽ nói:

"Bây giờ ba có thể tự nghe rồi. Không cần phải hỏi ai nữa cả."

Ba tôi hít sâu một hơi, như thể trút bỏ gánh nặng của bao năm qua.

"Ừ, bây giờ… bà không cần phải hỏi ai nữa rồi."

Theo lời thím Trương kể lại, ngay hôm sau, ba đã đi khắp làng.

Ông thông báo với tất cả mọi người:

"Không cần nói lớn với tôi nữa!"

"Tai tôi nghe rõ rồi!"

"Con gái tôi đã mua máy trợ thính cho tôi rồi!"

Từ đó, không ai còn dám nói xấu ba ngay trước mặt nữa.

Ba có thể nghe thấy tiếng xe cộ chạy trên đường.

Ba có thể nghe được tiếng nước suối róc rách chảy.

Ba có thể nghe chim hót, nghe tiếng ve sầu kêu râm ran.

Và ba cũng có thể nghe thấy…

Giọng nói nhỏ nhẹ của tôi, thì thầm bên tai ông:

"Ba ơi, con sẽ luôn luôn yêu ba."

Hoàn.