Vừa nói, bà cố hết sức vươn tay định lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
"Kì Kì, mau đưa điện thoại cho mẹ."
Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của bà, tôi chậm rãi đưa tay ra.
Nhưng ngay sau đó, tôi bất ngờ hất mạnh.
Chiếc điện thoại vẽ một đường vòng cung sắc lẹm trên không trung, rồi rơi xuống đất với âm thanh nặng nề.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của mẹ, đáy lòng ngập tràn căm hận.
Thì ra, bà cũng hiểu rõ cái bệnh viện ở quê trình độ kém thế nào.
Bà cũng biết, nếu chữa không thành công thì sẽ hủy hoại cả một đời người.
Thế nhưng, kiếp trước, bà vẫn nhẫn tâm đưa tôi từ bệnh viện lớn về cái phòng khám tồi tàn ở quê trong đêm.
Bà làm vậy chẳng khác gì tự tay hủy hoại tôi.
Nếu đã như vậy, thì bây giờ tôi càng không cần phải mềm lòng.
"Mẹ, con thấy bà nội nói đúng."
"Nhà mình còn bao nhiêu người phải lo, mẹ không thể ích kỷ như vậy được."
"Ba kiếm tiền đâu có dễ, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
"Ngoài ra..."
Tôi nhìn về phía Giang Khải, người đang nằm trên giường phụ chơi game, cố tình lớn tiếng:
"Khải Khải chẳng phải vẫn muốn đổi một chiếc Switch (máy chơi game) mới sao?"
"Mẹ làm một ca phẫu thuật đã mất hơn mười vạn, sau này còn phải uống thuốc, còn cần chăm sóc, chắc chắn không còn tiền để đổi máy chơi game cho Khải Khải nữa."
"Em trai con thật đáng thương, đến lúc đó, bạn bè của em ấy ai ai cũng có máy mới, chỉ mình em ấy còn dùng máy cũ, chắc chắn sẽ bị người ta xem thường."
Tôi liếc mắt nhìn Giang Khải.
Quả nhiên, nó đã tức giận nhảy phắt từ giường phụ xuống, chạy thẳng đến bên mẹ tôi:
"Ba mẹ chẳng phải đã nói, tiền trong nhà đều là của con sao?"
"Con không cho mẹ tiêu đâu!"
Giang Khải bĩu môi, vừa hét vừa dùng tay đ.ấ.m vào người mẹ tôi.
Mẹ tái mét mặt, nhưng lại không nỡ đẩy Giang Khải ra.