Khi Tô Lạc Nam hoàn thành công việc và tắt máy tính, đã là hơn chín giờ tối.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây đen, gió mạnh thổi qua, cuốn những chiếc lá rơi lên cao.
Thời tiết không được tốt, có lẽ lại sắp mưa.
Mỗi khi đến lúc này, Tô Lạc Nam lại cảm thấy tâm trạng mình tự nhiên trở nên nặng nề.
Tối nay, cô lại phải đi qua con đường nhỏ tối tăm và vắng vẻ ấy.
Kể từ khi trận mưa lớn lần trước, hai chiếc đèn đường duy nhất trên con đường đó cũng hỏng hết.
Cả con đường tối đen, không chút ánh sáng nào lọt qua.
Nếu tối nay trời mưa, cả con đường sẽ trở nên u ám và bùn lầy, cô sẽ phải đối mặt với cả hai nỗi khổ tâm lý và thể xác.
Cô đã mệt mỏi với việc làm thêm mỗi tối, về nhà lại phải chịu đựng sự thúc giục kết hôn từ Tiết Minh Lan, ngay cả khi về nhà cũng phải lo lắng nhìn lại xem có ai đang theo dõi mình không.
Ngày qua ngày, cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy như bị ngạt thở, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nghẹt thở.
Cô quyết tâm, khi hợp đồng thuê nhà hết hạn vào năm nay, nhất định sẽ không tiếp tục ký nữa, dù phải chi thêm chút tiền để tìm một vị trí tốt hơn.
Khi Tô Lạc Nam bước ra ngoài, vẫn còn hai đồng nghiệp trong bộ phận đang làm thêm.
Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra bến xe buýt, vừa ra đến đường, ánh mắt cô đã bị một con thú nhồi bông hình người thu hút.
Con thú nhồi bông này hóa trang thành một chú vịt vàng, đầu gần như lớn bằng thân người, đi bộ thì hai chiếc chân ngắn lắc lư qua lại, nhìn có vẻ vừa xấu vừa dễ thương.
Chú vịt vàng cầm một giỏ nhỏ, bên trong đựng rất nhiều bóng bay hình hoa hồng, nếu có trẻ con hỏi xin, nó sẽ duỗi tay lông vũ đưa cho chúng một quả.
Có lẽ lại là chiến lược quảng cáo của một nhãn hàng nào đó.
Tô Lạc Nam đang định rời mắt đi, nhưng đúng lúc chú vịt vàng ngẩng đầu lên và ánh mắt của hai người đối diện nhau.
Giữa đám đông mênh mông, chú vịt vàng mang giỏ đi tới, đưa cho cô một quả bóng bay hình hoa hồng.
Đó là quả hoa hồng ở giữa, đẹp hơn những quả xung quanh.
Không hiểu sao, tâm trạng nặng nề của Tô Lạc Nam bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô vẫy tay, bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn nhé, nhưng tôi không phải trẻ con đâu, vẫn nên để lại cho bọn trẻ con chơi đi."
Chú vịt vàng nhìn quả bóng bay hoa hồng trong tay, vài giây sau liền nhét nó trở lại giỏ, rồi lấy ra một bông hồng thật sự.
Bông hoa tươi tắn rực rỡ, dù bị bao quanh bởi nhiều quả bóng nhưng lại không hề có một vết hằn nào, rõ ràng đã được bảo vệ rất cẩn thận.
Tô Lạc Nam sững người một chút, theo phản xạ đón lấy bông hoa.
Không biết vì sao, sống mũi cô bỗng nhiên cay cay, cô mím môi, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn cậu nhé."
Chú vịt vàng lắc đầu, giơ hai tay lên, muốn làm một hình trái tim thật lớn trên đầu tặng cô.
Nhưng tiếc là cánh tay nó quá ngắn, đầu lại quá to, cố gắng nhiều lần vẫn không thể tạo ra một trái tim hoàn chỉnh.
Nhìn bộ dạng vừa tức giận vừa bất lực của nó, trông ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
Tô Lạc Nam không nhịn được bật cười, cảm giác mệt mỏi suốt cả ngày cũng theo đó vơi đi một nửa.
Đúng lúc này, xe buýt chạy đến, cô còn chưa kịp bước lên, thì chú vịt vàng đã nhanh chân hơn cô, chọn một chỗ ngồi đôi rồi ngồi xuống.
Tô Lạc Nam thuận thế ngồi xuống bên cạnh nó, tò mò hỏi:
"Chú vịt nhỏ, cậu cũng về nhà theo đường này à?"
Chú vịt vàng gật đầu, giơ tay chỉ vào một trạm dừng trên bảng hiệu xe buýt.
Tô Lạc Nam nhìn theo, ngạc nhiên nói:
"Trùng hợp vậy sao? Tôi cũng xuống ở trạm này."
Có lẽ vì có chú vịt vàng làm bạn, con đường nhỏ tối tăm này dường như cũng không còn quá khó chịu nữa.
Dù chú vịt vàng không nói một lời, chỉ đơn giản đi bên cạnh cô, nhưng Tô Lạc Nam cũng cảm thấy nỗi sợ trong lòng mình vơi đi hơn một nửa.
Vừa về đến nhà, còn chưa kịp đặt chìa khóa xuống, cô đã nghe thấy giọng của Tiết Minh Lan từ phòng khách.
"Nam Nam à? Về rồi đấy à? Mau lại đây xem mấy người này đi! Đây đều là những ứng viên ưu tú mà mẹ và dì con đã dày công tuyển chọn suốt thời gian qua. Đủ mọi kiểu dáng và tính cách, chắc chắn có người hợp gu con!"
Mẹ cô đã đến ở mấy ngày nay, gần như ngày nào cũng bận rộn tìm đối tượng kết hôn cho cô.
Mỗi lần về nhà, việc đầu tiên cô phải làm chính là bị bà kéo đến xem một loạt ảnh chụp của những ứng viên mới nhất.
Ba ngày trước là một giáo viên thể dục đại học cao gần hai mét, hôm kia là một nghiên cứu viên đeo kính gọng vàng, hôm qua lại đến lượt một cậu ấm vừa du học Mỹ trở về.
Những người này, dù ngoại hình và tính cách khác nhau, nhưng có một điểm chung—gia đình đều giàu có hoặc có địa vị.
Nói ra cũng buồn cười, hóa ra trong thị trường hôn nhân, cô cũng được săn đón ra phết.
Tô Lạc Nam bị Tiết Minh Lan kéo đến ghế sô pha, bất lực ngồi nghe mẹ mình luyên thuyên không ngừng.
"Những người trước đây giới thiệu cho con, con đều không thích. Mẹ và dì cũng đã suy nghĩ lại rồi, chắc chắn là chưa tìm đúng theo sở thích của con."
Tiết Minh Lan lục lọi trong đống ảnh, cuối cùng rút ra một tấm, "bốp" một tiếng đặt xuống trước mặt cô.
"Con nhìn thử xem, đảm bảo con sẽ thích! Không phải con thích kiểu người biết hát trên sân khấu sao? Cậu này cũng biết đấy, còn từng tham gia mấy cuộc thi ca hát nữa!"
Tô Lạc Nam theo hướng bà chỉ mà nhìn xuống, ngay khoảnh khắc đó, cô ngẩn người, có phần kinh ngạc.
Người đàn ông trong ảnh đeo tai nghe, cầm một chiếc micro, thoạt nhìn hàng lông mày và đường nét gương mặt có chút giống Quý Diễn.
Nhưng càng nhìn kỹ, cô càng cảm thấy ngũ quan và biểu cảm của anh ta trông cứ cứng đờ, kỳ lạ thế nào ấy.
Tiết Minh Lan quan sát sắc mặt con gái, nở một nụ cười đầy ẩn ý. "Con có biết điều thú vị nhất là gì không?"
Tô Lạc Nam lắc đầu.
"Cậu ta biết lái taxi đấy. Trước đây còn làm tài xế xe công nghệ, sau đó mới bỏ nghề để theo đuổi ca hát."
Tô Lạc Nam: "..."
"Thế nào? Quyết định xong chưa?"
Tô Lạc Nam có chút bất lực: "Mẹ quen anh này ở thẩm mỹ viện nào vậy? Mẹ à, mẹ đừng lo mấy chuyện này nữa, con tự biết chọn mà."
"Con muốn chọc mẹ tức chết à, Tô Lạc Nam?"
Tiết Minh Lan lập tức sa sầm mặt, giơ tay đập lên xấp ảnh trên bàn trà.
"Trước đây Tiểu Cố là một cậu trai tốt thế nào, con thì sao? Không thèm trả lời tin nhắn người ta, cứ quấn lấy cái cậu lái xe công nghệ kia. Giờ thì hay rồi, người ta tìm được bạn gái mới rồi, con có hối hận cũng chẳng còn cơ hội đâu."
Tô Lạc Nam: "..."
Tiết Minh Lan có vẻ cũng mệt rồi. Những năm qua, bà đã làm không ít việc khổ tâm mà chẳng ai thèm cảm kích.
Bà thở dài, bất lực xoa xoa hai bên thái dương.
"Con cứ nhìn sức khỏe ông bà nội con mà xem, còn trụ được bao lâu nữa? Con tự cân nhắc đi. Mong ước duy nhất của hai ông bà là trước khi nhắm mắt xuôi tay, có thể nhìn thấy con yên bề gia thất, có một chỗ dựa vững chắc. Mẹ khuyên không nổi nữa, mệt rồi. Con tự suy nghĩ đi."
Nói rồi, bà đứng dậy đi về phía phòng ngủ, ngay cả phần cơm mà Tô Lạc Nam mua về cũng không buồn đụng đến.
Tô Lạc Nam cụp mắt, nhìn hộp cơm trên bàn trà, mở đũa ra, rồi lặng lẽ xúc từng miếng bỏ vào miệng, động tác có chút máy móc.
Cơm đã nguội lạnh, ăn vào cứng ngắc khó nuốt.
Cô sống trong một căn hộ tập thể, bình thường không thể dùng gas, thậm chí các thiết bị điện có công suất cao cũng hay bị chập mạch, nấu ăn rất bất tiện. Vì thế, cô thường mua đồ ăn trên đường về nhà.
Trước đây có lẽ vì đã quen nên không cảm thấy gì, nhưng bây giờ ăn lại, cô mới nhận ra cơm mua ngoài thật sự không thể sánh với đồ ăn nóng hổi được nấu tại nhà Quý Diễn.
Hình như chú vịt vàng sống cùng khu chung cư với cô.
Cả hai tan làm vào khoảng thời gian giống nhau, liên tục mấy ngày nay, cô đều đi về nhà cùng nó.
Mỗi ngày tan làm, chú vịt vàng lại đưa cho cô một bông hồng.
Mỗi ngày một kiểu hoa khác nhau, cô đã sưu tầm gần đầy một hộp rồi.
Lúc đầu, Tô Lạc Nam còn nghĩ chỉ là tình cờ, nhưng lâu dần, cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Bình thường, cô tan làm vào khoảng sáu giờ tối, nhưng nếu tăng ca, thường sẽ đến chín mười giờ mới về.
Lẽ nào chú vịt vàng cũng trùng hợp tăng ca đúng giờ với cô, mà thời gian tăng ca cũng giống y hệt?
Hay là... nó đang cố ý đợi cô?
Tối hôm đó, sau khi cùng nhau về đến khu chung cư, Tô Lạc Nam giả vờ lên tòa nhà của mình. Nhưng đợi đến khi chú vịt vàng quay lưng rời đi, cô lại lén lút quay lại, lặng lẽ đi theo sau nó.
Trong một góc khuất tối mờ, chú vịt vàng ngồi xuống băng ghế dài rồi tháo mũ đầu to của bộ đồ linh vật ra.
Trời mùa này không quá lạnh, nhưng mặc bộ đồ linh vật dày cộm thế kia chắc chắn rất bức bối.
Người đàn ông cúi đầu, mồ hôi trên tóc mái lăn dọc theo gò má, nhỏ xuống đùi. Làn da trên khuôn mặt anh bị hầm đến đỏ ửng, lồng ng.ực vẫn còn phập phồng theo nhịp thở.
Người mà mỗi ngày đều cùng cô về nhà, vốn không phải là một người lao động vất vả nào đó có hoàn cảnh giống cô.
Người này chính là... Quý Diễn.
Sống mũi cay cay, mí mắt nóng bừng, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ trượt xuống, gần như là vô thức.
Cô tiến lên một bước, định bước đến gần thì tiếng bước chân đã làm Quý Diễn phát giác.
Anh theo bản năng đội lại chiếc đầu linh vật lên, còn cẩn thận chỉnh cho ngay ngắn.
Tô Lạc Nam đi đến trước mặt anh, chậm rãi ngồi xuống, đưa tay tháo bỏ chiếc đầu linh vật.
Mồ hôi đã thấm ướt tóc anh, ngay cả khóe mắt cũng vì hơi nóng mà đỏ au một mảng.
Da Quý Diễn vốn đã mỏng và trắng, giờ đây chắc đã bị hầm đến tổn thương, có lẽ phải mất mấy ngày mới hết những vệt ửng đỏ này.
Mấy hôm trước, cậu còn vì cô mà bị thương ở tay.
Hình như từ khi gặp lại Tô Lạc Nam, Quý Diễn không bị thương thì cũng đang trên đường bị thương, dù gì trên người cậu cũng phải có chút vết tích gì đó.
Ánh mắt giao nhau giữa không trung, Quý Diễn yết hầu hơi chuyển động. Cậu định nói gì đó, nhưng khi chạm phải đôi mắt đã ngân ngấn nước của Tô Lạc Nam, những lời định nói rốt cuộc lại bị cậu nuốt ngược trở vào.
Tô Lạc Nam nâng tay lên, hai tay ôm lấy gương mặt cậu.
"Có nóng không? Ở trong đây... có đau không?"
Quý Diễn lắc đầu.
Không khí rơi vào khoảng lặng trong hai giây, Tô Lạc Nam khẽ mím môi, nhẹ giọng nói:
"Tớ không hiểu lắm."
"Gì cơ?"
"Quý Diễn, tại sao cậu lại thích tớ?"
Từ khi tình cờ gặp lại nhau không lâu trước đây, Quý Diễn đối xử với cô khác hẳn với những người xung quanh.
Tô Lạc Nam từng nghĩ có thể đó là cảm giác mới mẻ, hoặc là do áy náy gì đó.
Cô luôn tin rằng, bản chất của một con người sẽ không dễ dàng thay đổi theo thời gian.
Huống hồ gì, bây giờ bên cạnh Quý Diễn có quá nhiều lựa chọn, cậu chắc phải nhìn đến hoa cả mắt rồi.
Mấy năm trước, cậu còn lừa cô, vậy mà chỉ vì vài năm không gặp, đột nhiên lại nói thích cô?
Ngay cả bản thân Tô Lạc Nam cũng thấy điều đó thật hoang đường. Cùng lắm thì chỉ là một trò chơi của những kẻ có tiền mà thôi.
Nhưng nếu nhìn vào những gì cậu đã làm suốt thời gian qua, Tô Lạc Nam lại cảm thấy tình cảm đó dường như không hề giả dối.
Cậu có thể bất chấp cả tính mạng để cứu cô, chuyện mà ngay cả người thân của cô cũng chưa từng làm được, vậy mà Quý Diễn lại có thể.
Cậu giống như thật sự thích cô vậy.
Quý Diễn cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Lạc Nam, đưa một tay lên bao lấy bàn tay phải của cô, giọng điệu hiếm khi dịu dàng đến vậy.