Câu Chuyện Gia Tộc

Chương 7



Chu Hoài Viễn đột ngột đẩy mạnh tôi ra, gấp gáp ôm chặt lấy cô ta với vẻ mặt đầy xót xa, sau đó phẫn nộ quay sang tôi nói: "Mẹ, mẹ điên rồi sao?"

 

Nhìn ánh mắt bàng hoàng của bọn họ, tôi thản nhiên nói: "Một kẻ tự xưng là con gái của bạn thân tôi, vậy mà lại gọi kẻ đã gi.ế.t mẹ mình là ‘mẹ’. Cô nói xem, cô có đáng bị đánh không?"

 

Tôi đứng thẳng, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ, chậm rãi nhìn về phía Chu Hoài Viễn. Hắn dám vì một người đàn bà mà đẩy ngã chính mẹ của mình.

 

Tôi đáng lẽ phải đoán ra từ sớm.

 

"Mày với cha mày, đúng là cùng một giuộc. Chu Hoài Viễn, tao nuôi mày suốt hai mươi bốn năm. Bây giờ, nếu mày thích cô ta như vậy thì cứ ở lại nhà họ Giang cả đời đi." Tôi xoay người rời đi, không buồn ngoảnh lại.

 

Chu Hoài Viễn chỉ lạnh lùng nhìn theo tôi, trong mắt không có lấy một chút luyến tiếc, thậm chí còn tràn đầy chán ghét.

 

Hắn vẫn còn tưởng rằng tôi sẽ như trước kia, vô điều kiện yêu thương, dung túng cho hắn sao?

 

17.

 

Nhận được thông tin tôi vội đến Đại Lý, tìm thấy Giang Tĩnh Y đang dạo bước bên bờ Nhĩ Hải. Gió thổi nhẹ, con bé khoác một chiếc áo len mỏng, dáng vẻ đơn độc lặng lẽ nhìn ra mặt hồ xanh thẳm.

 

Tôi gọi khẽ: "Tĩnh Y."

 

Con bé giật mình quay lại, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

 

Tôi bước nhanh tới nắm lấy tay nó, giọng nói mang theo chút trách móc lẫn lo lắng:

 

"Sao con không nhắn cho dì lấy một tin nào? Con có biết dì đã tìm con bao lâu rồi không?"

 

"Nếu không phải thám tử phát hiện có một tấm ảnh khách du lịch trên mạng giống con, thì dù có tìm thêm một năm nữa, dì cũng chẳng biết con ở đâu!"

 

Giang Tĩnh Y im lặng, lùi lại một bước, rút tay khỏi tay tôi.

 

Tôi vội vàng hạ giọng, cố gắng kiềm chế sự sốt ruột trong lòng: "Dì không có trách con, chỉ là lo lắng thôi. Điện thoại con cũng không nghe, có phải người nhà họ Giang đuổi con đi rồi không?"

 

Nó cúi đầu, giọng nhẹ nhưng dứt khoát: "Con và ba đã làm xét nghiệm ADN… Con thật sự không phải con ruột của ông ấy."

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tôi khựng lại, cảm giác một thứ gì đó nặng trĩu trong lòng.

 

Tôi đi đi lại lại, cố nén cơn tức giận: "Vậy là con cứ thế mà rời đi sao? Ngay cả những thứ dì đã tặng con… con cũng để lại hết cho con bé kia à?"

 

Giang Tĩnh Y cười nhạt, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nỗi đau: "Những thứ đó vốn dĩ không thuộc về con. Bây giờ, Bạch Dư Lộ mới là con dâu của người. Người không cần phải lo lắng cho con nữa."

 

Lòng tôi chùng xuống, giọng nói cũng trở nên khàn đi: "Ngay cả một tiếng ‘dì’… con cũng không muốn gọi nữa sao?"

 

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Giang Tĩnh Y.

 

Con bé hơi nghiêng đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn có chút nghẹn lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

"Con không có ý bất kính với dì. Ngược lại, con rất biết ơn dì trong suốt mấy chục năm qua, dì đã chăm sóc và yêu thương con, đối xử với con còn tốt hơn cả Hoài Viễn."

 

"Con cũng muốn mãi mãi gọi dì là ‘mẹ nuôi’…Nhưng đáng tiếc… con không mang họ Giang."

 

Tôi không thể kìm được nữa, nhẹ nhàng bước lên, ôm lấy con bé. Giang Tĩnh Y sững lại một chút, nhưng rồi không né tránh chỉ lặng lẽ đứng yên.

 

Tôi hít sâu một hơi, giọng nói rất khẽ: "Đối với dì, con mãi là con gái của dì. Dì chỉ mong có thể nghe con gọi một tiếng 'mẹ'."

 

Giang Tĩnh Y chầm chậm tựa người vào tôi, đầu khẽ tựa lên vai giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Mẹ, con yêu mẹ."

 

Trái tim tôi chấn động. Chỉ đến giây phút này, tôi mới thực sự nhận ra quyết định năm đó của mình sai lầm đến mức nào.

 

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên định: "Con về nhà với mẹ trước đã. Những gì thuộc về con, sẽ không ai cướp đi được."

 

Giang Tĩnh Y buông tôi ra, nhưng lại khẽ lắc đầu: "Dì ơi, nếu không phải vì dì, con sẽ không bao giờ đồng ý lấy Chu Hoài Viễn."

 

Tôi sững người: "Nhưng con vẫn luôn thích nó mà?"

 

Giang Tĩnh Y cười nhạt, cúi mắt nhìn xuống mặt đất, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại chất chứa bao nhiêu thất vọng: "Trước đây con thích anh ta thật. Nhưng từ ngày anh ta bỏ mặc con ngay giữa lễ đường, thì tình cảm của con với anh ta cũng không còn nữa."

 

Tôi cau mày, không hiểu nổi: "Vậy vì sao con lại đồng ý tổ chức đám cưới lần thứ hai?"

 

Lần này, Giang Tĩnh Y cúi đầu, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng, khẽ đáp: "Bởi vì… con muốn trở thành gia đình thực sự với dì."

 

Tôi như ch.ế.t lặng.

 

Hóa ra, con bé đồng ý lấy Chu Hoài Viễn, không phải vì yêu nó— mà vì tôi.

 

Vậy mà chính tôi lại là người đẩy nó vào vòng xoáy tổn thương ấy. Một nỗi xót xa khó tả dâng lên trong lòng, nhưng ngay sau đó tôi siết c.h.ặ.t t.a.y lại, ánh mắt trở nên kiên định: "Tất cả những thứ đó vốn nên thuộc về con, không phải là của Chu Hoài Viễn. Kể cả tập đoàn Chu thị."

 

 

18.

 

Tôi và Giang Tĩnh Y ở Đại Lý chơi một tuần rồi cùng nhau trở về.

 

Trước đây, con bé đã học quản trị kinh doanh ở nước ngoài, vào công ty rồi thì làm việc tốt hơn thằng con bất hiếu Chu Hoài Viễn kia cả trăm lần.

 

Chỉ cần rèn luyện thêm một chút, nó hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc.

 

Mấy năm nay, tôi vẫn chưa bao giờ muốn giao hết quyền lực cho Chu Hoài Viễn, bởi vì tôi vẫn luôn chờ đợi một ngày có thể danh chính ngôn thuận trao công ty lại cho Giang Tĩnh Y.

 

Mặc dù quá trình có chút sai lệch, nhưng may mắn thay kết quả vẫn rất tốt đẹp. Tôi nhìn Giang Tĩnh Y tập trung làm việc, lòng tràn đầy tự hào và mãn nguyện.

 

Đây mới thực sự là con gái của tôi, hiếu thuận, xinh đẹp lại tài giỏi. Không giống như thằng ngu Chu Hoài Viễn, một chút cũng không thể so sánh nổi.