"Chu Hoài Viễn muốn thay mẹ viết một lá thư xin khoan hồng, cứu cô ta thoát tội."
"Nhưng mẹ đã chính thức cắt đứt quan hệ với hắn, nên lá thư đó hoàn toàn vô giá trị."
Tôi không nhịn được mà đưa tay day trán, cảm thấy một cơn đau đầu lại đang kéo đến: "Bọn họ là anh em ruột. Bằng chứng Bạch Dư Lộ ngoại tình ngay trong lúc yêu đương với hắn đã rành rành ra đó. Thế mà hắn vẫn còn muốn bênh vực cô ta sao?"
"Vì hắn không còn lựa chọn nào khác." Người đàn ông đứng cạnh Giang Tĩnh Y trầm giọng đáp, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén.
Thấy tôi chuyển ánh nhìn về phía mình, anh ta mỉm cười lễ phép giới thiệu: "Cháu chào dì, cháu là Giang Vân Việt."
Cái tên này nghe có chút quen tai, nhưng tôi vẫn chưa kịp nhớ ra được.
Giang Tĩnh Y mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đây là anh trai con."
Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống:
"Mày là con trai của Tiêu Thiền?"
"Cút ra ngoài!"
"Tại sao đi đâu cũng toàn là người nhà họ Giang thế này?!"
"Mẹ." Giang Tĩnh Y siết c.h.ặ.t t.a.y tôi tiện thể che chắn cho Giang Vân Việt, động tác này đột nhiên khiến tôi nhớ đến Chu Hoài Viễn.
Ngày hôm đó, hắn cũng từng chắn trước mặt tôi để bảo vệ Bạch Dư Lộ như vậy. Vừa nghĩ đến đó, cơn giận trong lòng tôi lập tức bùng lên hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Chỉ một cơn kích động, vết thương trên n.g.ự.c lại nhói đau dữ dội.
Giang Tĩnh Y hốt hoảng vội vàng xoa nhẹ lưng tôi, giúp tôi điều hòa hơi thở:
"Mẹ, mẹ đừng kích động quá. Nghe con nói trước đã."
"Dạo gần đây, công ty gặp một số vấn đề nội bộ chính anh ấy là người đã giúp con xử lý."
Tôi trợn mắt, như thể không tin vào tai mình:
"Cái gì?!"
"Mày để hắn bước chân vào công ty của tao?!"
"Mày điên rồi sao?!"
Tôi giận đến mức lồng n.g.ự.c đau nhói, hơi thở cũng trở nên rối loạn. Đúng lúc đó, bác sĩ vội vã chạy vào kiểm tra tình trạng của tôi. Sau một loạt thao tác, tôi cuối cùng cũng dần dần bình ổn lại, nhưng vẫn chưa thể nào nguôi giận.
24.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Những chuyện xảy ra trong nửa tháng qua, con phải kể cho mẹ nghe từng chi tiết một. Không chỉ chuyện của nhà họ Giang, mà cả công ty nữa."
Giang Vân Việt lên tiếng trước, giọng nói điềm đạm, rõ ràng:
"Tĩnh Y đã túc trực bên dì suốt những ngày qua, gần như không ngủ được. Để cháu thay em ấy kể lại mọi chuyện."
"Chuyện giữa Chu Hoài Viễn và Bạch Dư Lộ đã trở thành trò cười trong giới."
"Chu Hoài Viễn bị Tiêu Thiền đuổi khỏi công ty, từ đó đến nay hắn dốc toàn bộ sức lực để tìm cách cứu Bạch Dư Lộ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Sau khi lá thư xin khoan hồng của hắn bị bác bỏ, hắn quay lại công ty muốn tranh giành quyền lực với Tĩnh Y."
"Không những vậy, hắn còn đánh cắp con dấu tài chính của công ty, định bỏ trốn."
"Kết quả, trên đường tẩu thoát, hắn gặp tai nạn xe hơi… bị gãy một chân."
Tôi nghe xong, mặt không chút cảm xúc.
Chu Hoài Viễn gãy chân? Tôi chẳng cảm thấy thương xót chút nào. Ngược lại, trực giác mách bảo tôi chuyện này chắc chắn có bàn tay của Tiêu Thiền nhúng vào.
Đáng đời.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Hắn ta chỉ mang một nửa dòng m.á.u của Giang Xuyên Hải, vậy mà tính cách xấu xa đến mức này, không có một chút phẩm chất nào của bạn thân tôi.
Tôi đã dạy dỗ hắn suốt hai mươi bốn năm, nhưng cuối cùng vẫn uổng công vô ích. Ngược lại, Giang Vân Việt đứng trước mặt lại có phong thái chững chạc, nói năng rành mạch hoàn toàn khác xa đám con cháu nhà họ Giang.
Nhìn thái độ thân thiết của Tĩnh Y với anh ta, có lẽ anh ta đã luôn đối xử tốt với con bé. Không lẽ gen của Tiêu Thiền và Giang Xuyên Hải tự triệt tiêu lẫn nhau, lấy độc trị độc lại có hiệu quả?
Tôi khẽ nhướng mày, cố tình bắt bẻ: "Vậy còn công ty thì sao?"
Giang Vân Việt bình tĩnh đáp: "Không có dì trấn giữ công ty có chút xáo trộn, nhưng Tĩnh Y đã nhanh chóng xử lý ổn thỏa."
Tôi gọi điện cho quản gia để xác minh, và nhận được câu trả lời hoàn toàn trùng khớp với những gì Giang Vân Việt nói.
Quản gia còn đặc biệt nhấn mạnh: "Cậu Vân Việt đã nhiều lần giúp công ty vượt qua khủng hoảng, đóng góp không hề nhỏ nhưng lại nhường hết danh tiếng cho Tĩnh Y tiểu thư."
Giờ đây, Tĩnh Y cũng đã đứng vững trong hội đồng quản trị.
Sau khi gác máy, tôi đưa mắt nhìn Giang Vân Việt, giọng nói bình thản nhưng đầy ẩn ý:
"Cậu làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là muốn gì?"
"Muốn có hợp đồng của nhà họ Giang sao? Nếu vậy, cậu chỉ cần bàn thẳng với Tĩnh Y là được."
"Chuyện này… cháu phải đích thân nói với dì." Giang Vân Việt ngập ngừng nói chuyện.
"Ồ?" Tôi khẽ nhướng mày, cảm thấy có chút hứng thú.
Giang Vân Việt nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Tĩnh Y, kiên định nói: " Cháu muốn vào ở rể nhà họ Chu."
Tôi hoảng hốt tát mình mấy cái, đau đến mức suýt rơi nước mắt.
Đây không phải mơ.
Chắc chắn là ảo giác.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Cậu nói lại lần nữa?"
"Cháu và Tĩnh Y thật lòng yêu nhau. Cháu sẵn sàng vì cô ấy mà làm con rể nhà họ Chu." Giang Vân Việt dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi mà nói.
"Nhưng hai đứa đã làm anh em suốt hơn hai mươi năm trời!" Trời ơi, ai có thể nói cho tôi biết thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?!
Giang Vân Việt vẫn điềm nhiên như không, ánh mắt không một chút d.a.o động: "Chúng cháu từ nhỏ đã biết mình không phải anh em ruột."
Tôi càng kinh ngạc hơn: "Cậu biết Tĩnh Y là con gái ruột của tôi?"
Giang Vân Việt khẽ lắc đầu:
"Từ nhỏ, cháu đã được nói rằng mình không phải con ruột của Giang Xuyên Hải, mà là con trai của người chồng trước của Tiêu Thiền. Khi lớn lên, cháu bắt đầu điều tra về cha ruột của mình. Phải tới năm cháu mười chin tuổi, cháu mới tìm được một chút manh mối."