Mộc Tâm ngạc nhiên:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Meluru bước đến, kể lại toàn bộ chuyện Clarissa tra hỏi Mickey hôm đó.
Mộc Tâm vừa định bay đi báo tin, Lộ Dao liền giữ cô lại:
“Cho tôi đi cùng.”
Cách đó không xa, Baise nhìn thấy Lộ Dao được một con cự long chở lên không trung, ánh mắt lóe sáng:
“Người đó là ai? Sao cô ta lại có thể cưỡi được cự long?”
Perth · Kinclair cố đè xuống cơn hoảng loạn trong lòng, gượng nói:
“Chỉ là một tiện dân mà thôi, bệ hạ không cần bận tâm. Helena chắc chắn sẽ sớm thuần phục con hắc long đó.”
Baise ngẩng đầu nhìn đàn cự long đang bay lượn khắp bầu trời, giơ tay lên, cười lớn:
“Nhiều rồng như vậy… Quả nhiên đế quốc của ta vẫn được Long tộc ưu ái. Nếu tất cả bọn chúng đều chịu ký khế ước với tộc ta, thì tốt biết bao!”
Perth ho khẽ mấy tiếng, sợ những lời liều lĩnh của quốc vương bị đàn rồng nghe thấy.
Hắn chỉ mong bọn chúng nhanh chóng rời đi nếu bí mật năm đó bị phơi bày, không biết sẽ gây ra tai họa gì.
Giữa không trung, đám cự long đang bàn bạc, chợt nhìn thấy trên lưng Mộc Tâm có một nhân tộc, ánh mắt đồng loạt hiện lên nghi hoặc.
Một con kim long dẫn đầu lên tiếng:
“Mộc Tâm, vì sao cô mang nhân tộc đến đây?”
Lộ Dao đứng dậy, thần thái tự nhiên:
“Tôi là Lộ Dao, chủ cửa hàng của Tiểu Hắc Long. Nghe nói các ngươi muốn xử trí anh ấy, có thể giao cho tôi được không?”
Một con cự long màu lam gầm lên:
“Giao cho cô? Một nhân tộc thấp hèn thì có thể làm được gì?”
Lộ Dao còn định nói, nhưng đám cự long đã quay đi, không buồn để ý.
Bên cạnh có một con Thanh Long khổng lồ Dominic.
Hắn liếc cô một cái, nhận ra cô không nhận ra mình nên cũng im lặng.
Dù sao đây là việc của Long tộc, nhân tộc không được xen vào, dù là chủ tiệm cũng vậy.
Đàn cự long kết thành vòng tròn thảo luận, ngay cả Mộc Tâm cũng bị đẩy ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, sáu con cự long bay xuống, vây quanh Harold, bắt đầu ngâm xướng ma pháp trận.
Lộ Dao bám chặt lưng Mộc Tâm, hét lớn:
“Harold! Mỹ giáp!”
Sáu con cự long cùng một cốt long đồng loạt tấn công Tiểu Hắc Long.
Không khí nổ tung trong tiếng gầm, nhưng ngay lúc ấy, Harold nghe thấy tiếng gọi của cô tim khẽ rung lên.
Vảy trên đầu ngón tay anh phát sáng, hàng loạt phi vảy bay lên, dán chặt lên người, tạo thành tấm giáp phòng hộ kiên cố nhất.
“Ầm!!!”
Một tiếng nổ long trời, đòn tấn công của cự long chạm vào kim quang hộ thuẫn, ma lực va chạm dữ dội.
Ở giữa vòng vây, con Hắc Long vung ma kiếm lên, chín viên bảo thạch trên chuôi kiếm sáng rực, năng lượng khổng lồ x.é to.ạc bầu trời.
Cả đàn cự long bị đ.á.n.h bay, phá nát rào chắn ma pháp của học viện, rơi xuống thành phố, đập tan từng mảng kiến trúc.
Khi bụi mù tan đi, cốt long cuộn tròn lại, dường như đang bảo vệ thứ gì đó.
Trước mắt chúng, Hắc Long khoác hoàng kim giáp, tay cầm cửu tinh ma kiếm, toàn thân bị ma khí bao phủ, ngẩng đầu rống vang uy áp kinh người, không ai dám lại gần nửa bước.
Đám cự long trừng to mắt, không tin nổi vào những gì mình thấy.
“Ma long giáp! Cửu tinh ma kiếm! Cả quang minh thánh thuẫn?! Sao nó lại có những thánh khí đó?”
“Ma long giáp và cửu tinh ma kiếm chẳng phải đã mất tích từ trăm năm trước sao?”
“Diệt thế ma long… lời tiên tri quả nhiên đúng. Nó đã ma hóa, lại còn sở hữu v·ũ kh·í và chiến giáp mạnh nhất. Phải tiêu diệt nó ngay trước khi đôi cánh ấy hoàn toàn mở ra, nếu không hậu họa khôn lường!”
Một con rồng khác kinh ngạc:
“Rõ ràng là hắc ám thuộc tính, vì sao lại có thể dùng quang minh thánh thuẫn mà không bị thiêu rụi?”
Nam Cung Tư Uyển
Lộ Dao chống eo, kiêu hãnh nói lớn:
“Bởi vì chính tôi là người chế tạo nó! Trên tấm thánh thuẫn đó, tôi đã khắc một ma pháp trận đặc biệt tuyệt đối không thể làm Harold bị thương!”
Cả đàn cự long quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập không thể tin được.
Một nhân tộc… chế tạo thánh khí ư? Thật là chuyện nực cười!
Ma long giáp và cửu tinh ma kiếm vốn là thánh vật của Long tộc, chỉ có rồng mới có thể chế ngự.
Hơn nữa, nguyên liệu luyện chế chúng Thực Cốt Thảo đã tuyệt tích từ trăm năm trước.
Thế nên, dù có ngàn vạn giả thuyết, chẳng ai tin nổi rằng hai thánh vật ấy lại do một nhân tộc tạo ra.
Con kim long khi nãy chậm rãi hỏi:
“Cô làm vậy… vì lý do gì?”
Hắn là một trong những trưởng lão lâu đời nhất của Long tộc, nhìn thấu thế sự, không hoài nghi mà chỉ tò mò.
Lộ Dao đáp dứt khoát:
“Tôi chỉ thực hiện ủy thác của hai vợ chồng cự long, chế tạo v·ũ kh·í mạnh nhất cho đứa con họ yêu thương.”
“Ma long… cha mẹ sao?”
Mộc Tâm lập tức tiếp lời:
“Cha mẹ của Harold là Drex và Eria. Chuyện năm đó hình như còn ẩn tình rất sâu.”
Từng có tin đồn, một con cự long vì yêu một nhân tộc mà cam nguyện ký khế ước phụ thuộc, chịu sự điều khiển của con người.
Long tộc kiêu ngạo coi đó là nỗi nhục, ra sức truy tìm thật giả.
Trăm năm sau, cái tên khiến Long tộc xấu hổ Drex lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này là dưới một hình dạng khác.
Đàn rồng lại tụ lại bàn bạc.
Những con từng bị Harold đ.á.n.h bay cũng đã trở lại.
Con Thanh Long khi nãy mắng Lộ Dao giận dữ lao đến, bị Tiểu Hắc Long quét đuôi một cái, bay thẳng vào khán đài, đè sập cả mảng lớn kiến trúc.
Quý tộc bên dưới hoảng loạn tháo chạy.
Nhìn đám rồng đ.á.n.h nhau chậm chạp, Lộ Dao sốt ruột, vẫy tay gọi nhân viên cửa hàng.
Tư Kim hóa thành cự long, bay lên không trung.
Cô nhảy lên lưng nó:
“Đưa tôi đến chỗ Harold!”
Tư Kim dang cánh, lao thẳng về trung tâm chiến trường.
Cốt long phía trước cũng dang người, giương cao bộ móng vuốt trắng hếu, tiếp tục tấn công Harold trận chiến ma long và thánh long, sắp chính thức khai mở.
Bên trong khung xương rỗng của cốt long, một cô gái nhân tộc đang được nó che chở. Trên cổ tay cô có thứ gì đó đang phát sáng, kết nối trực tiếp với cốt long.
Lộ Dao vỗ nhẹ lên cổ Tư Kim:
“Không cần vội, bay đến gần cốt long xem sao.”
Tư Kim hóa thành một vệt sáng, lướt nhanh qua bên cạnh cốt long.
Một linh cảm lóe lên, Lộ Dao rút ra cây bút xương từ kho đồ, lấy thêm lọ m.á.u dẫn hồn mà trước giờ chưa từng dùng tới. Cô đổ m.á.u lên ngòi bút, rồi nhắm ngay vị trí sợi liên kết giữa Helena và cốt long mà vẽ xuống.
Một luồng sáng đen vụt ra, “xoẹt” một tiếng thứ gì đó bị cắt đứt.
Cốt long ầm ầm đổ xuống đất, Helena bị khung xương sụp đè lên.
Chỉ còn Harold đang gào thét, toàn thân bao phủ trong làn ma khí cuồn cuộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ Dao lại vỗ vai Tư Kim:
“Bay qua đó!”
Cô hét lớn:
“Harold! Harold!”
Đôi mắt đỏ rực của Tiểu Hắc Long khẽ lay động, nó ngẩng đầu, cất tiếng rên khe khẽ.
Tư Kim đáp xuống ngay trước mặt nó.
Lộ Dao đứng lên giữa tầng ma khí cháy rực, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi của con rồng:
“Harold, về nhà với tôi.”
“Tôi…” con rồng khổng lồ kêu lên một tiếng, âm thanh run rẩy như nghẹn lại, thân hình to lớn lập tức co rút, nhanh chóng thu nhỏ như một quả bóng xì hơi.
Tư Kim hạ xuống đất.
Lộ Dao nhảy xuống, chạy vội đến bên Harold.
Tiểu Hắc Long giờ chỉ còn bằng một đứa trẻ, vẫn mặc trên người bộ giáp vàng do cô làm, cuộn tròn ôm lấy đuôi và thanh cửu tinh ma kiếm nhỏ xíu, nơi khóe mắt còn đọng lại một giọt lệ trong suốt.
Đàn cự long quay đầu lại, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cốt long đột nhiên đứng bật dậy, giơ vuốt tấn công thẳng về phía Lộ Dao.
Cô ôm chặt Tiểu Hắc Long, quay người bỏ chạy.
Dù đã nhỏ lại, nhưng con rồng vẫn nặng khủng khiếp khiến cô loạng choạng từng bước.
Móng vuốt khổng lồ của cốt long sượt qua tai cô, kéo theo luồng gió mạnh rít lên.
“A——!”
Một tiếng hét đau đớn vang lên không phải của Lộ Dao, mà là của Helena.
Ngón vuốt nhọn như d.a.o của cốt long xuyên thẳng qua n.g.ự.c cô ta, sau đó ném mạnh xuống đất.
Một lỗ thủng đen kịt trên n.g.ự.c bốc cháy ngọn lửa ma lực, Helena đau đớn lăn lộn gào khóc.
Cốt long cúi đầu, khớp xương va nhau phát ra tiếng kẽo kẹt, như một tiếng thở dài nặng nề.
Hốc mắt trống rỗng của nó nhìn sang Lộ Dao đang ôm Harold, rồi quay người bay về hướng ngai vàng.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã tóm gọn Perth · Kinclair và Baise III.
Perth bị xử lý giống như Helena n.g.ự.c bị xuyên thủng, mất mạng ngay lập tức.
Baise III thì bị cốt long xách lên giữa không trung, treo lơ lửng.
Kỵ sĩ Thánh Điện và các pháp sư điên cuồng tấn công, nhưng tất cả đòn phép đều vô hiệu.
Baise hoảng loạn, quay đầu tìm kiếm người cứu:
“Carlos! Carlos! Cứu trẫm!”
Khi cuối cùng ông ta nhìn về phía Đại Tư Tế. Carlos chỉ ngồi đó, đầu cúi gục, làn da nhăn nheo xám xịt, mái tóc bạc trắng đã mất đi ánh sáng.
Hắn đã c.h.ế.t.
Baise sững sờ, toàn thân lạnh toát. Người cuối cùng có thể bảo vệ ông… cũng đã không còn.
Ông bỗng nhận ra mình và Carlos đã xa cách từ khi nào?
Có lẽ là mười năm trước, khi ông ép Carlos luyện t.h.u.ố.c trường sinh.
Thuốc quả thật được luyện ra, nhưng cái giá là đôi mắt của Carlos.
Từ giây phút đó, ông đã mất đi người trung thành nhất.
Và giờ đây, ngai vàng dưới ông cũng chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Cốt long nhìn xuống, giọng vang vọng như vọng từ vực sâu:
“Eria ở đâu?”
Baise sững người, không hiểu “Eria” là ai.
Bị con rồng lắc qua lắc lại giữa không trung, ông mới nhớ ra:
“Dưới tầng hầm… t.h.i t.h.ể của Eria! Nghi lễ hiến tế thất bại… nên bị vứt lại đó!”
“Rắc——”
Cốt long bóp nát xương ông như bóp một mảnh vải vụn, rồi ném đi.
Cả khu vực bán kính năm trăm mét chìm trong im lặng tuyệt đối.
Cốt long đứng trầm mặc một lúc lâu, rồi chậm rãi quay người, hướng về phía Lộ Dao.
Hốc mắt đen ngòm của nó ánh lên tia sáng bi thương, nhìn đầy lưu luyến về phía Tiểu Hắc Long đang ngủ say trong vòng tay cô.
Ma lực cạn kiệt, Tiểu Hắc Long chỉ còn lại hình dáng của một ấu long.
Trên người nó vẫn khoác bộ giáp vàng Lộ Dao chế tác, hai chân trước ôm chặt lấy thanh cửu tinh ma kiếm, đầu khẽ nghiêng, nép chặt trong lòng cô như không muốn rời xa.
Đây là đứa con giữa hắn và Eria, đứa nhỏ đã được mong đợi từ khi còn là một quả trứng rồng.
Nhìn dáng vẻ mềm mại, nhỏ nhắn ấy, quả thực giống hệt như trong tưởng tượng của hắn.
Chỉ tiếc rằng, bọn họ lại không thể cùng nó lớn lên.
Một lúc lâu sau, Drex mới hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lộ Dao, giọng trầm khàn:
“Ta là Drex, cha của Harold. Ta muốn đi gặp lại Eria mẹ của nó. Cảm ơn ngươi, Lộ Dao, vì đã nhận lời giúp chúng ta chăm sóc đứa nhỏ.
Từ nay về sau, xin gửi gắm con ta cho ngươi.”
Nói dứt lời, thân thể Drex dần tan rã, xương cốt hóa thành cát trắng, theo gió mà tan biến.
Ba ngày sau, Harold mới tỉnh lại.
Khi ấy, toàn bộ Long tộc đã biết rõ chân tướng năm đó. Trong cơn thịnh nộ, họ tru diệt toàn bộ tộc Kinclair, vương cung chìm trong biển m.á.u suốt ba ngày.
Trong phòng nghỉ, Tiểu Hắc Long ủ rũ nằm bên chân Lộ Dao.
Đôi mắt u lam trong veo nhìn chằm chằm vào cổ tay cô, nơi vẫn còn lưu lại một vết sẹo đen do ma khí của nó để lại.
Khi ma hóa, nguyên nhân chính là ký ức về cha mẹ: nó đã tận mắt thấy họ vì muốn thay đổi vận mệnh của mình mà từng bước đi đến cái c.h.ế.t.
“Lộ Dao.”
“Làm sao vậy?”
“Nếu không có tôi… có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn.”
Tiểu Hắc Long vẫn giữ hình dạng ấu long, chưa thể hóa hình.
Cái đầu đen tuyền nhỏ bé chôn trong bụng cô, cái đuôi thì quẫy mạnh, đập lên đệm một cách bực bội.
Lộ Dao ôm tiểu Long vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Đừng nói bậy. Anh là bảo bối mà Drex và Eria để lại, cũng là Tiểu Hắc Long mà tôi yêu quý nhất.”
Vạt áo của cô nhanh chóng bị ướt đẫm, Tiểu Hắc Long khóc nức nở, từng tiếng nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra âm thanh nào.
Vài ngày sau, anh biến mất.
Lộ Dao hỏi khắp nơi, từ rồng lớn đến rồng nhỏ, không ai nhìn thấy tung tích anh.
Cô thu dọn đồ đạc, định sáng hôm sau sẽ ra bờ biển tìm nhân ngư bói toán, hy vọng có thể lần theo dấu vết.
Đêm khuya, tiếng gõ cửa vang lên.
Lộ Dao mở cửa, và ở đó Harold, trong hình dạng thiếu niên, đứng trước mặt cô.
“Lộ Dao,” Anh mỉm cười, đôi mắt đen thẫm lấp lánh,
“Tôi đã trở về.”