“Không biết ngoài kia làm sao mà đột nhiên xuất hiện bao nhiêu lời nói khó nghe như vậy, toàn là bịa đặt về người! Thật quá đáng!”
Tay ta vẫn không dừng lại, tiếp tục vẽ từng nét chữ trong bản tập viết:
“Chỉ là mấy lời đồn nhảm thôi, không đáng bận tâm.”
“Nhưng… nhưng những lời ấy thật sự quá khó nghe.”
Nha hoàn lo lắng nói:
“Rõ ràng có người cố ý nhằm vào tiểu thư! Nô tỳ thấy… trong phủ này e là…”
Nàng bỏ lửng câu, cuối cùng không dám nói ra hết.
Ta đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, bình thản nói:
“Yên tâm đi, tiểu thư của em không phải kẻ chịu thiệt mà nín lặng đâu.”
11
Ta biết, muốn lôi ra kẻ đứng sau những lời đồn kia vốn chẳng khó.
Khó là ở chỗ, làm sao nhân cơ hội này trừ cỏ tận gốc, để Lâm Vãn Tình vĩnh viễn không thể trở mình.
Kiếp trước vào thời điểm này, người đắc lực nhất bên cạnh nàng ta là một nha hoàn tên Thải Châu, mà nàng lại có một nhược điểm trí mạng.
Ta sai người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Thải Châu.
Mẫu thân của nàng là một con bạc, nợ nần chồng chất, đặc biệt là tiền vay nặng lãi.
Mấy ngày nay bị chủ nợ ép đến đường cùng, sống không nổi, c.h.ế.t chẳng xong.
Lâm Vãn Tình hứa với Thải Châu một khoản lợi lộc lớn, bảo nàng ra ngoài tung tin bịa đặt nói xấu ta.
Ta liền bảo người của mình tìm một gương mặt xa lạ, giả làm tên đòi nợ, trong một buổi hoàng hôn chặn Thải Châu ở tận cuối ngõ.
Hắn ta nói rằng mẫu thân nàng lại vay tiền, nếu không trả được, sẽ bắt chính đứa con gái này đi trả nợ, bán vào nơi dơ bẩn kia.
Thải Châu sợ đến hồn vía bay mất, mềm nhũn ngồi sụp xuống đất.
Tên “đòi nợ” thấy thế lại còn “tốt bụng” nhắc: nếu có chủ nhân quyền thế chịu đứng ra bảo lãnh, có lẽ còn xoay xở được.
Quả nhiên, Thải Châu hoảng hốt chạy đi cầu cứu Lâm Vãn Tình.
Nhưng Lâm Vãn Tình thấy mẫu t.ử họ càng ngày càng tham lam, chỉ đành tạm thời dỗ dành Thải Châu, ngoài mặt hứa hẹn, trong lòng thì đã tính chuyện cắt đứt hậu hoạn, trừ bỏ cả mẫu t.ử nàng.
Ba ngày sau, người ta phát hiện mẫu thân Thải Châu “vô tình” ngã xuống giếng.
Khi được vớt lên thì đã tắt thở.
Thải Châu khóc đến đứt ruột đứt gan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù oán mẫu thân nàng có mê cờ bạc, khiến bản thân bị liên lụy, nhưng hai mẫu t.ử nàng nương tựa vào nhau hơn mười năm, tình cảm sâu nặng.
Ban đầu nàng chỉ nghĩ đó là một tai nạn, cho đến khi Xuân Đào, theo lệnh ta, “vô tình” nói nhỏ với một quản sự ma ma trong viện khác ngay trước mặt nàng:
“Thật là tạo nghiệp… miệng giếng cao đến thế, sao có thể dễ dàng ngã xuống được? Nghe nói mấy hôm trước còn có người thấy Lý ma ma bên cạnh Nhị tiểu thư đi lại quanh đó đấy…”
Những lời ấy như sấm nổ giữa trời quang, đ.á.n.h cho Thải Châu hồn vía tiêu tan.
Nàng nhớ lại ánh mắt lóe lên đầy lấp lửng của Lâm Vãn Tình hôm đó, một ý nghĩ đáng sợ dần hiện lên trong đầu.
Là Nhị tiểu thư, chính nàng ta đã g.i.ế.c mẫu thân nàng để diệt khẩu!
Đúng lúc Thải Châu bi thương và phẫn hận đến cực điểm, tuyệt vọng chẳng còn đường lui, Xuân Đào lại xuất hiện, dịu giọng nói:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Thải Châu, tang sự của mẫu thân ngươi cũng nên làm cho t.ử tế. Đại tiểu thư lòng dạ nhân hậu, nghĩ đến tình chủ tớ giữa các ngươi, nếu ngươi chịu nói thật mọi chuyện, có lẽ tiểu thư sẽ chỉ cho ngươi một con đường sống.”
Thải Châu đã đến đường cùng, lại mang đầy oán hận, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
Nàng không chỉ kể rành rẽ toàn bộ chuyện Lâm Vãn Tình sai nàng tung tin bịa đặt hãm hại ta, mà còn giao ra một món chứng vật, chiếc khăn tay được Lâm Vãn Tình ban thưởng, góc khăn có thêu bằng chỉ vàng một chữ nhỏ “Tình”, là dấu hiệu quen thuộc của nàng ta.
“Khăn này là Nhị tiểu thư ban cho.”
Thải Châu nghiến răng nói:
“Nói rằng sau này cầm theo còn có thể đến nhận thưởng. Nô tỳ nguyện đối chất trước mặt mọi người, chỉ cầu Đại tiểu thư vì mẫu thân nô tỳ bị oan mà đòi lại công bằng!”
Ta nhận lấy vật chứng, nhưng không vội ra tay.
Mãi đến mấy ngày sau, khi trong tộc có buổi tụ họp nhỏ, các thẩm bên nhánh phụ đều có mặt, vừa ăn vừa trò chuyện, ta mới giả như vô tình đưa câu chuyện sang những lời đồn gần đây trong kinh thành về danh tiết của các tiểu thư khuê các.
Lâm Vãn Tình không ngờ ta lại tự nhắc đến chuyện xấu của mình, lập tức chen lời:
“Đúng vậy, tỷ tỷ bây giờ danh tiếng vang xa, càng phải thận trọng lời nói và hành động, chớ để mấy chuyện đồn nhảm làm ảnh hưởng.”
Ta nhìn nàng ta, mỉm cười:
“Muội nói rất đúng. Cho nên, đối với những kẻ nô tài cố ý bịa đặt, hãm hại chủ tử, làm ô uế thanh danh chủ nhân, càng không thể dễ dàng bỏ qua.”
Nói xong, không đợi nàng ta kịp phản ứng, ta cất giọng rõ ràng:
“Dẫn lên đây!”
Giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Xuân Đào bước vào, dắt theo Thải Châu, mặt mày trắng bệch, thân thể run rẩy như cành liễu trước gió.
Thải Châu “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, khóc nấc, kể rành rẽ chuyện Lâm Vãn Tình sai nàng tung tin bịa đặt, từng câu từng chữ đều không sót.
Cuối cùng, nàng vừa khóc vừa dập đầu:
“Nô tỳ tội đáng muôn c.h.ế.t! Nhưng tất cả đều là do Nhị tiểu thư sai khiến! Nô tỳ còn có khăn tay mà Nhị tiểu thư ban thưởng, xin lấy làm chứng vật!”
Sắc mặt Lâm Vãn Tình lập tức trắng bệch như tờ giấy, bật dậy, chỉ tay run rẩy:
“Ngươi nói bậy! Tỷ tỷ! Sao tỷ lại cấu kết với con tiện tỳ phản chủ này để hãm hại muội?!”