"Phu nhân, Cố đại nhân gửi thư về rồi, phu nhân mau tỉnh dậy đi ạ!"
Giọng của Xuân Hỉ ríu rít, ong ong bên tai khiến đầu ta đau như búa bổ. Ta day trán, bực bội mở mắt ra.
"Được rồi, Xuân Hỉ, ta nghe rồi."
Vừa dứt lời, ta chợt sững người lại — chẳng phải ta đã c.h.ế.t rồi sao?
Cúi đầu nhìn xuống, ta thấy đôi tay mình hồng hào, khỏe mạnh, vẫn cảm nhận được hơi ấm từ than lửa bên lò, quả thực khó tin nổi.
"Xuân Hỉ... ta vẫn còn sống?"
"Phu nhân, người ngủ lú đầu rồi à? Ai lại đi ngủ trưa mà ngủ đến c.h.ế.t đâu chứ?" Xuân Hỉ tròn mắt nhìn ta chằm chằm, đầy nghi ngờ.
Lúc này ta mới nhận ra — vóc dáng Xuân Hỉ có phần thấp bé hơn, khuôn mặt cũng tròn trịa, non nớt hơn trong ký ức của ta rất nhiều.
Ta ngẩng đầu nhìn quanh.
Nơi ta đang ngồi là bên khung cửa sổ nhỏ trong một tửu lâu, ngoài phố người qua kẻ lại tấp nập, các nữ nhân qua đường đều trang điểm theo kiểu “lạc mai trang” — từng thịnh hành một năm trước.
"Xuân Hỉ, bây giờ là năm nào?"
"Giờ là năm thứ mười triều Thịnh Bảo mà! Hỏng rồi phu nhân ơi, Cố đại nhân mới rời kinh được một năm thôi, thế mà nô tỳ lại hầu hạ đến mức khiến người lú lẫn luôn rồi. Đợi ngài ấy về, thế nào nô tỳ cũng bị mắng c.h.ế.t..."
Xuân Hỉ bĩu môi, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Ta sững sờ một hồi, bất chợt nhéo mình một cái thật đau. Cơn đau rõ ràng, khiến ta hoàn toàn tỉnh táo — ta đã sống lại rồi, trở về một năm trước.
Năm ấy, là năm phụ mẫu ta vẫn còn sống.
Chợt, trong đầu ta như có một sợi dây căng bật lên — trước lúc linh hồn tiêu tán, ta mơ hồ thấy từng trang giấy phiêu đãng giữa không trung, trên đó dày đặc một chữ “Oan”.
Phải chăng là trời cao đang gợi ý điều gì? Lần này cho ta sống lại, là để ta vì phụ thân mà rửa sạch oan khuất?
Cửa tửu lâu bỗng náo nhiệt hẳn lên. Ta quay đầu nhìn, ánh mắt vô tình chạm phải một đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo.
Người đó... là Thẩm Nhất Mưu, thiếu khanh Đại Lý Tự.
Hắn nhìn ta sững người trong chốc lát, đồng liêu bên cạnh liền trêu ghẹo:
"Thẩm đại nhân, gặp lại cố nhân, không chào hỏi một tiếng sao?"
Thẩm Nhất Mưu chau mày, vẻ mặt đầy chán ghét, giọng nói lạnh lùng:
"Ta và nữ nhân này không hề liên quan. Dương đại nhân nếu cứ thích nói càn, cẩn thận nửa đêm bị người cắt lưỡi."
Khóe môi ta khẽ giật.
Năm xưa, ta từng si mê Thẩm Nhất Mưu, vì hắn mà dốc lòng dốc sức, chuyện ấy cả kinh thành đều hay. Sau khi nhà ta gặp nạn, hắn lại đóng cửa không gặp, khiến lòng ta giá lạnh. Nay lại còn mặt dày chán ghét ta?
Nực cười.
Ta đứng dậy, xoay người rời đi:
"Xuân Hỉ, về nhà. Ăn một bữa điểm tâm cũng có thể chạm mặt ôn thần, thật là xúi quẩy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rời khỏi tửu lâu, đầu ta vẫn hiện lên từng trang giấy với chữ “Oan” khi trước. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không hiểu được ý tứ trong đó.
Xuân Hỉ vội vã đuổi theo:
"Phu nhân, người vẫn chưa xem thư của Cố đại nhân mà!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cố Hành Uyên...
Ta dừng bước, quay đầu nhìn phong thư trong tay Xuân Hỉ, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn thổ huyết trong tang lễ của ta — bỗng chốc, tâm trí hoảng hốt.
Hắn rời kinh được một năm, ta chưa từng gửi cho hắn một lời. Vậy mà tháng nào hắn cũng đều đặn viết thư về, cố chấp đến khiến người ta khó hiểu.
"Đưa ta, để ta xem."
Ta nhận lấy, mở ra — vẫn chỉ vỏn vẹn bốn chữ quen thuộc:
Bình an, chớ nhớ.
Ngực ta khẽ nhói lên.
Tất cả yêu thương bị hắn chôn sâu, tất cả mong đợi bị hắn kìm nén, đều gửi gắm vào bốn chữ bình thản ấy.
Phía trước, mấy vị phu nhân tụ tập, tay ôm từng gói to, đang nói gì đó, như đang dặn dò ai.
Xuân Hỉ liếc nhìn, cất lời:
"Trời trở lạnh rồi, mấy phu nhân ấy đều chuẩn bị hàn y gửi ra biên ải cho tướng công. Không biết Yến Môn có lạnh không, Cố đại nhân lúc đi ăn mặc mỏng manh, chắc giờ lạnh lắm. Haiz… người ta đều có áo ấm, chỉ có ngài ấy không có, đúng là đáng thương… nhưng thôi, chắc cũng quen rồi..."
Lời Xuân Hỉ nói, câu nào cũng đầy ẩn ý — sao trước đây ta không phát hiện?
Không phải ta không biết, mà là ta không để tâm.
Nghĩ đến đây, ta chợt cảm thấy bản thân tội lỗi đến đáng sợ.
"Được rồi, Xuân Hỉ." Ta xoa nhẹ trán, "Đi mua hai bộ y phục ấm, gửi cho Cố đại nhân."
Giờ may thì không kịp, nhưng chắc hắn cũng không bận tâm đó có phải do ta tự tay làm hay không — có là tốt rồi.
Xuân Hỉ chớp mắt, không dám tin, rồi lập tức gật đầu thật mạnh:
"Vâng, phu nhân! A, người có muốn viết kèm thư không?"
Ta chưa từng viết thư cho hắn. Trước giờ ta luôn lạnh nhạt với hắn, đột nhiên quan tâm liệu có kỳ quặc quá không?
Thôi vậy, viết một phong đi.
Ta rẽ vào trạm dịch, xin giấy bút, suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không biết viết gì. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ — không biết từ lúc nào, tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết trắng như lông ngỗng lặng lẽ rơi xuống giữa phố phường tấp nập khói lửa nhân gian.
Tết sắp đến rồi.
Kiếp trước, Cố Hành Uyên cũng về trước giao thừa.
Nhưng khi ấy, ta vẫn lạnh nhạt với hắn, ngồi tụng kinh niệm Phật trong phòng, không gặp mặt dù chỉ một lần.
Đêm trừ tịch, hắn đến mời ta cùng thức đón năm mới. Ta thấy hắn phiền, liền hắt cả chén trà lạnh vào người hắn, rồi đóng sầm cửa lại.
Hắn đứng lặng ngoài sân, tuyết đọng một lớp dày dưới chân, mái tóc ướt lạnh bám đầy sương giá. Cho đến khi tiếng pháo giao thừa vang dội khắp kinh thành, hắn mới tự lẩm bẩm một câu:
"Tân niên an khang, phu nhân vạn phúc. Nguyện ngày lành dài mãi, năm nào cảnh sắc cũng tươi mới như xuân."