“Nhưng cuối cùng lại là Từ muội muội được ban mưa móc , Hiền phi muội muội không giận sao?”
“Quách Lệ phi, Người là người lớn tuổi trong cung, thiếp đang có điều khó hiểu muốn thỉnh giáo.
Xin hỏi trong cung có quy tắc hiện hành nào, nói rõ rằng, sau khi Thánh thượng đã chọn người thị tẩm, thì không thể thay đổi chăng.
Hay là, nếu có người dùng các cách thức khác nhau, khiến Thánh thượng thay đổi ý định đến chỗ nàng ta, người này theo quy tắc nhất định phải chịu trừng phạt?”
Quách Lệ phi bị ta hỏi đến ngây người.
“Hiền phi muội muội nói, thật là... Làm gì có quy tắc như thế.”
“Nếu đã không có quy tắc, vậy Hoàng thượng muốn đổi ý thế nào thì đổi, người khác muốn dùng cách gì để mời Hoàng thượng đến, thì có thể mời đến.
Nếu không phạm cung quy, thì việc nửa đường cướp người này, dĩ nhiên là chuyện nhỏ.
Hoàng thượng đi lại trong cung, có thể nhìn thấy các nương nương muôn hình muôn vẻ, trăm hoa đua nở, cũng có thể khiến Long nhan đại duyệt, đây là phúc phận của Hậu cung.”
Ta bình tĩnh nói.
Các phi tần khác không thể bình tĩnh được.
“Cái này cái này, Hiền phi nương nương nói, nếu đã như vậy, chẳng phải loạn hết rồi sao, vậy sau này...”
Không biết ai đã thốt ra câu này.
Ta khinh thường hừ một tiếng:
“Tùy tài năng mà tranh giành, chấp nhận cá cược thua cuộc. Kẻ thắng dĩ nhiên là sủng ái nơi đầu quả tim của Hoàng thượng, kẻ thua, cũng không cần cầu xin Hoàng hậu nương nương làm chủ nữa.
Nương nương vẫn luôn tĩnh dưỡng, gần đây mới hồi phục để chúng ta thỉnh an, vừa vặn không bị những chuyện vặt vãnh này làm phiền.”
Hoàng hậu Hạ Cẩm Bình đang nằm nghiêng ở đó, nghe lời ta nói, cười nhìn ta một cái.
“Hiền phi nói rất có lý.”
Nàng ngáp một cái, hoàn toàn không để ý đến phong độ nghi thái.
“Bổn cung mệt rồi, các ngươi lui đi.”
Nữ quan bên cạnh Hạ Cẩm Bình ra hiệu cho chúng ta các phi tần có thể lui.
Quách Lệ phi cũng không hề che giấu, tố cáo trực tiếp.
Hoàng thượng nhìn ta:
“Hiền phi nói gì? Khiến Lệ phi kinh hãi đến vậy?”
Lệ phi cố ý thở dài một hơi:
“Hiền phi muội muội nói, vì hậu cung chưa đặt ra quy tắc, nói rằng không được phép có người giữa đường tìm cách khiến Hoàng thượng đến chỗ nàng ta khi Người đang trên đường đến cung ai đó.
Như vậy, chi bằng... chi bằng tùy tài năng mà giành người. Hoàng thượng, Người nghe nàng nói gì?”
Lệ phi liếc nhìn ta và Từ Nhị Hoa một cái.
Nàng ta dự định nhất tiễn hạ song điêu, khiến hai người mới đến chúng ta không thoải mái.
Tần Duệ lại cười.
“Hiền phi, nàng thật sự nói vậy?”
Ta mở lời nghiêm chỉnh:
“Khải bẩm Bệ hạ, thiếp khi ở nhà, từ nhỏ đã giúp Phụ thân chưởng quản gia sự, không có quy tắc thì không thành khuôn phép .
Gia quy Phương gia đều được viết thành văn bản, trừ trường hợp đặc biệt có thể tùy cơ ứng biến , còn lại mọi lúc nhất định phải thưởng phạt phân minh theo gia quy.
Các phi tần trong cung đều mong được Hoàng thượng sủng ái, tám vị tiên vượt biển, mỗi người hiển thị thần thông .
Nếu không có ràng buộc rõ ràng, thì chuyện nửa đường cướp người này, tự nhiên là chuyện nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng thượng đi lại trong cung, có thể nhìn thấy các nương nương muôn hình muôn vẻ, trăm hoa đua nở, cũng có thể khiến Long nhan đại duyệt, đây là phúc phận của Hậu cung.”
“Phụt...”
Hoàng hậu không nhịn được phì cười.
Ta lại vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.
Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu đang lấy tay che miệng cười, trên mặt thoáng qua một tia hoài niệm.
Hoàng hậu lại lập tức trở về vẻ lười nhác như cũ.
Hoàng thượng nhìn ta, nở nụ cười đầy ý vị :
“Sở dĩ phong Ngọc Xích là Hiền phi, chính là vì biết được đức chưởng gia của Ngọc Xích.”
Ta quỳ xuống hành lễ:
“Tạ ơn Bệ hạ đã nâng đỡ.”
Tần Duệ thở dài:
“Ngọc Xích hiền đức, biết Trẫm bị chặn lại, không hề có chút ghen tuông nào.”
Ta lại nghiêm chỉnh nói:
“Thân là phi tần, sao có thể có lòng đố kỵ, nếu có, đó chính là lỗi của Ngọc Xích.”
Tần Duệ nhìn ta vài lần, dường như muốn nhìn ra điều gì đó.
Trong lòng ta không nhịn được đảo mắt, Lão tử kiếp trước khi còn là nam nhân, đến c.h.ế.t vẫn là xử nam, ta còn chẳng thích nữ nhân, chẳng lẽ lại thích nam nhân?
Đừng có nhìn chằm chằm vào ta như thế, vô cùng ghê tởm.
Tần Duệ nhìn về phía Từ Nhị Hoa, nàng ta vẻ mặt đáng thương , dường như đóa hoa kiều diễm không biết làm sao.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. 💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Tần Duệ lại thở dài:
“Là lỗi của Trẫm, là Trẫm không đúng, vốn nên đi gặp Hiền phi, giữa đường lại đến chỗ Hoa nhi.
Hoa nhi mới vào cung, còn một mảnh non nớt ngây thơ, Trẫm quá dung túng nàng ta.
Như vậy đi, sau này như lời Hiền phi nói, nếu có người vì muốn được thêm ân sủng, tìm cách nửa đường quấy nhiễu tâm trí của Trẫm, nhất định phải nghiêm khắc giáo huấn.”
Nói xong, Người cố ý nhìn ta thêm lần nữa.
“Hiền phi, nàng thấy nên trừng phạt thế nào cho phải?”
“Khải bẩm Bệ hạ, thiếp cho rằng, bất luận ai cố gắng quấy nhiễu Bệ hạ, có thể lệnh nàng quỳ trọn một canh giờ vào giờ Ngọ chính Ngọ, tại chính nơi thi hành sự nhiễu loạn.”
Ban đầu ta còn muốn thêm rằng, nên đội ba khối gạch thanh lớn mà quỳ thì tốt hơn, nghĩ lại dù sao cũng đều là nữ nhân kiều diễm, quỳ hỏng rồi, lỡ Tần Duệ oán trách ta thì sao, đành thôi.
Sắc mặt Từ Nhị Hoa trắng bệch.
“Hoàng thượng...”
Nàng ta không nhịn được nặn ra một tiếng từ cổ họng.
Tần Duệ ho một tiếng:
“Hiền phi nói rất đúng, bắt đầu thi hành từ hôm nay, không truy cứu việc cũ .”
Từ Nhị Hoa cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ta lại quỳ xuống:
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương mới là chủ nhân hậu cung, lời thiếp nói, chỉ là ý kiến riêng, liên quan đến cung quy, Bệ hạ nên thương nghị định đoạt với Hoàng hậu.”
Tần Duệ không ngờ ta lại nói như vậy, có chút lúng túng nhìn Hạ Cẩm Bình một cái.
“Ngọc Xích muội muội người đẹp, lời nói cũng hay, ta rất thích, lát nữa tan rồi, muội hãy ở lại nói chuyện cùng ta.”
Hạ Cẩm Bình không nhìn Tần Duệ, lại mở lời níu kéo ta.
Tần Duệ có chút ngượng nghịu, chỉ nói chính vụ bận rộn, rồi Người rời đi.
Quách Lệ phi kéo một khuôn mặt dài, nhấc chân bỏ đi.
Từ Nhị Hoa liếc ta một cái, giống như kẹp đuôi bỏ chạy.
Hạ Cẩm Bình cười hì hì nhìn ta hỏi:
“Chỉ là quỳ ở đó thôi sao? Hình phạt này vô vị quá, dường như thiếu đi một chút nội dung.”
Ta suy nghĩ rồi trả lời nghiêm túc:
“Vốn còn nên đội ba khối gạch thanh lớn, mỗi khối dài bảy tấc, dày một tấc rưỡi. Dưới đầu gối trải đá vụn dày ba ngón tay.”
Hạ Cẩm Bình nghe lời ta nói, suýt bật cười ra nước mắt.
Ta cũng không hiểu, chuyện này có gì đáng cười.
“Phương Ngọc Xích, ngươi là một diệu nhân.”
Nàng nhìn ta nói.
“Cung này thật vô vị, không ngờ lại có ngươi đến.”
Ta cảm thấy nữ nhân này rất sống động , dường như không giống với lời đồn.
Hạ Cẩm Bình lại nằm nghiêng xuống.
“Phương Ngọc Xích, ta sống không còn bao lâu nữa, sau này, vị trí Trung cung là của ngươi.”