Các Ngươi Chọc Nhầm Người Rồi

Chương 5



Tôi nhìn cây bút lông đen có vẻ mệt mỏi trong tay, lại nhìn mấy vị khách quý trông có vẻ ngủ rất ngon.

"Chỉ cần mọi người ngủ ngon là tốt rồi."

Hạ Tuế An vốn đang tự trách vì tối qua lại ngủ mất, nhưng khi nhìn thấy mấy con trai tôi đặt trên bàn, anh ấy lập tức tò mò:

"Tiểu Hoan, đây là gì thế?"

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Đồ cúng."

Mọi người: "???"

Xanh Xao

Không đợi ai hỏi, tôi lấy từng viên trân châu chia cho họ:

"Cho mọi người đấy."

Sau một hồi từ chối, cuối cùng khi nghe tôi nói rằng đây là vật có thể trừ tà, họ mới chịu nhận.

"Thật đẹp quá đi!" Tề Toàn cầm viên trân châu trong tay, tán thưởng, "Cảm ơn cô nha, Tiểu Hoan!"

Những viên trân châu này có kích thước lớn, trắng ngần bóng loáng, nhìn qua đã thấy xa xỉ. Nhưng nếu biết chúng được lấy từ lòng n.g.ự.c một con thủy quỷ, chắc chẳng còn ai dám khen nữa.

Thủy quỷ c.h.ế.t trong oán hận, sức mạnh của chúng rất lớn. Tôi đã thử phỏng đoán, nếu ở dưới nước, ngay cả Bút Tiên cũng không phải đối thủ của nó.

Những viên trân châu này vốn dĩ chứa đầy tà khí của nó, nhưng tôi đã thanh lọc hết. Giờ chúng không còn hơi thở âm tà nữa mà ngược lại, có thể trở thành vật hộ thân.

So với việc vẽ bùa bằng chu sa và giấy vàng, thì dùng ngay những viên trân châu này sẽ tiện hơn nhiều.

---

Hôm nay, tổ chương trình thông báo nhiệm vụ mới:

Tìm kiếm đạo cụ trong khu rừng gần khu vực an toàn.

Người dân địa phương gọi nơi đó là Rừng Quỷ Khóc. Không rõ họ lấy cảm hứng từ tiểu thuyết huyền huyễn nào mà đặt cái tên này.

Nhưng điều đáng nói là:

Bất cứ ai từng bước vào khu rừng này, hoặc là biến mất không dấu vết, hoặc là trở ra với cơn sốt dai dẳng không hạ, nói mê sảng. Không những quên sạch những gì xảy ra bên trong, mà còn bị kiệt quệ về thể chất, phải mất một thời gian dài mới hồi phục.

Theo những người may mắn sống sót kể lại, trong rừng có những tiếng khóc ai oán văng vẳng…

Vốn dĩ nơi này chỉ là rừng hoang vắng, nhưng do lời đồn của người dân bản địa, nó lại trở nên đáng sợ, khiến chẳng ai dám bén mảng tới. Những câu chuyện được truyền miệng cũng dần trở nên xa vời.

Thế nhưng, nếu tổ chương trình đã đích thân đặt đạo cụ vào rừng, thì cũng có nghĩa là những lời đồn kia không đáng tin. Các khách mời vì thế mà thả lỏng hơn một chút.

Chỉ có Hạ Tuế An, kéo tôi ra một góc, giọng đầy nặng nề:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tiểu Hoan, anh muốn rời khỏi chương trình này."

Tôi không hiểu: "Sao vậy?"

"Ban đầu anh cứ nghĩ đây chỉ là một chương trình hù dọa khách mời bình thường," đôi mắt cún con, vốn được fan gọi là biểu tượng kinh điển, cụp xuống. Giọng anh trong trẻo mà ôn hòa, "Nhưng bây giờ có vẻ như không phải thế. Có những thứ dù không tin cũng buộc phải tin. Anh thực sự khó xử, nhưng không thể kéo em vào nguy hiểm được..."

Tôi im lặng vài giây.

Nói thật, chương trình này toát ra một cảm giác quái dị. Khách mời được chọn đều rất có chủ đích: người thì bị xui xẻo bám theo, kẻ thì lâm vào khó khăn, có người thậm chí còn phải ký vào những điều khoản bất bình đẳng chỉ để tham gia.

Với họ, dù biết có chuyện không ổn, họ cũng không thể tự do rời đi. Vì một khoản tiền bồi thường hợp đồng trên trời, không ai trong số họ có khả năng chi trả.

Ma quỷ đáng sợ thật đấy, nhưng sống không nổi còn đáng sợ hơn.

Hơn nữa, sau đêm hôm qua, tôi có đến chín phần chắc chắn rằng tổ chương trình biết rõ tình hình này.

Địa điểm họ chọn, nhiệm vụ họ sắp xếp, không giống cách nhìn của người bình thường, mà lại mang bóng dáng của Huyền Môn.

Tôi không nghĩ những khách mời này được chọn một cách ngẫu nhiên.

Đây là một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng. Nhưng mục đích là g.i.ế.c người sao? Không thể đơn giản như vậy được.

Hình thức của chương trình này cũng rất kỳ quái. Ban đầu họ tạo tiếng vang bằng các chiêu trò truyền thông, giờ lại dùng hình thức livestream trực tiếp, cứ như thể đang muốn thu hút thứ gì đó từ khán giả.

Nhưng dù mục đích của họ là gì, điều đó không quan trọng.

Tôi đã nhìn thấy thiên cơ trong gương huyền hơi. Tôi có một người anh trai có chung huyết mạch, số mệnh anh ấy đã đến hồi tận, nhưng vẫn còn một cơ hội xoay chuyển duy nhất – nằm trên người tôi.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Thế nhưng, gương huyền hơi vốn quỷ quyệt khó dò. Hình ảnh anh tôi đột ngột xuất hiện, chứng tỏ số mệnh của anh ấy còn liên quan đến nhiều người khác.

Là do chương trình 《Thăm Linh》 này sao?

Hay chính Hạ Tuế An cũng là một “tế phẩm” đã được chọn sẵn?

Tôi trầm ngâm một lát, sau đó hỏi:

"Anh, nếu không phải em, thì ban đầu anh định mời ai tham gia chương trình này cùng?"

"Chung Húc..." Anh hơi sững người, "Cậu ấy là người ngoài ngành, em chắc là không quen biết đâu."

"Chung Húc?" Tôi thấy cái tên này có chút quen tai. "Cậu ấy đồng ý sao?"

"Chính cậu ấy chủ động đề nghị đi cùng anh," nhắc đến chuyện này, vẻ căng thẳng của Hạ Tuế An cũng dịu đi đôi chút. "Cậu ấy nói muốn đi truy tinh."

"Ở đây có thần tượng của cậu ta à?"

"Đúng vậy." Hạ Tuế An gãi mũi, "Nhưng cậu ấy không chịu nói là ai."