Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 78: Màn kịch giả mang thai để tranh sủng



Ninh Lạc cực kỳ bất mãn với sự im lặng của Ninh Dương:

“Anh, nói gì đi chứ, máu đang chảy kìa.”

Chảy tí máu thôi có gì to tát, cũng đâu có chết người.

Ninh Dương nghẹn cả bụng tức, không thể tin nổi mình lại đang chứng kiến một màn kịch giả mang thai để tranh sủng.

Giọng anh ta lạnh băng: “Không có.”

Nếu mà có, vừa rồi anh ta đã đưa cho Lộ Đình Châu rồi, nhất quyết không để cậu ta có cơ hội này.

Điều càng khiến Ninh Dương khó tin hơn chính là, Lộ Đình Châu lại nhẹ giọng an ủi Ninh Lạc:

“Không sao đâu, cũng không đau lắm, lát nữa là ổn thôi, đừng lo.”

Nói xong, hàng chân mày khẽ nhíu lại, giọng điệu nhịn đau, nhìn kiểu gì cũng không giống “không sao” chút nào.

Ninh Dương: “……”

Mấy người diễn giỏi ghê ta? Ảnh đế đúng là ảnh đế, biểu cảm nhập vai quá chuẩn.

Anh ta là đàn ông con trai mà còn thấy thương nữa là.

Ninh Lạc tất nhiên cũng đau lòng, chạy qua mượn khăn giấy của Chu Kiều, giúp Lộ Đình Châu ấn lên vết thương cầm máu, nhíu mày nói:

“Đau không? Em thấy nó vẫn chảy máu nè, có vẻ sâu lắm đó.”

Lộ Đình Châu nhìn thẳng vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu, bên trong toàn là lo lắng dành cho anh, lời sắp nói ra cũng rẽ một cái cua ngoặt:

“Cũng… hơi đau.”

Ninh Lạc nghe vậy, lập tức đưa cái đèn pin yêu quý của mình cho anh, vỗ ngực đảm bảo:

“Vậy anh đừng làm nữa, để em lo hết cho!”

Lộ Đình Châu khẽ cong môi, gật đầu: “Ừm.” Thuận tiện hỏi: “Em có cần anh giúp xắn tay áo lên không?”

Ninh Lạc suy nghĩ một lát: “Vậy anh cẩn thận chút, đừng đụng vào vết thương.”

Ninh Dương siết chặt nắm tay: Đủ rồi, tôi nói là đủ rồi!

Thằng nhỏ này làm như Lộ Đình Châu buổi tối ngủ mà trong chăn có một hạt đậu xanh cũng đủ để cấn đau chết đi sống lại không bằng?

Ninh Lạc vô tình quay đầu lại, thấy sắc mặt anh trai thì giật mình:

“Anh, anh sao thế?”

Ninh Dương cười lạnh:

“Anh đứng giữa hai người mà cảm thấy khó thở.”

Ninh Lạc khó hiểu:

“Anh cần oxy nhiều thế à? Không cho người khác hít ké hai hơi à?”

Ninh Dương: “……”

Mẹ nó, lối suy nghĩ kiểu gì đây???

Ống kính quay lại, tưởng chỉ có một Ninh Dương, thật ra là đã nứt thành mấy bản thể luôn rồi.

Số tập sau dù có là vườn dưa hấu, có là tin đồn của cha anh, anh cũng thề không đến nữa!

Ninh Dương thề độc xong, liền đưa tay xoay đầu Ninh Lạc sang hướng khác, đối diện với Lộ Đình Châu:

“Gọi ai là anh chứ? Đã nói rồi mà, người này mới là anh của em, đừng có nhận họ hàng lung tung với anh.”

Toàn là cha ruột! Một đám cha ruột!

Lộ Đình Châu khẽ ho một tiếng, làm bộ thản nhiên nhìn đi chỗ khác, vờ như không thấy Ninh Dương sụp đổ, ánh mắt dừng trên Tào Cẩm Lưu.

Nhìn cậu ta lau mồ hôi cho Chu Kiều, ân cần hỏi han, còn tìm cơ hội dán dán ôm ôm, má kề má thân mật. Chu Kiều bị cậu ta làm nhột, cười trốn rồi đẩy ra, bảo mau đi làm việc tiếp.

Lộ Đình Châu trầm ngâm, ghi nhớ.

Chỉ tiếc là bây giờ chưa áp dụng được, nhưng sau này sẽ tìm cơ hội thử.

Phương Lộc Dã đứng bên cạnh nhìn mà ngơ luôn.

Tưởng Bội Ngôn thấy cậu ta há miệng trợn mắt thì khó chịu chọt một cái:

“Làm gì đấy?”

Phương Lộc Dã từ từ khép miệng lại:

“Cậu giúp tôi xem, có phải mặt trời mọc từ phía tây không?”

Tưởng Bội Ngôn đáp tỉnh bơ:

“Cậu bị bệnh à?”

Phương Lộc Dã chớp mắt, vẻ mặt như thấy ma, nhưng giọng điệu chắc chắn:

“Vậy chắc chắn là mặt trời biến thành màu xanh lá rồi, thì người ta mới hóa xanh luôn.”

Không thì chắc là đợt bão từ mấy hôm trước đã ảnh hưởng đến từ trường sinh học của anh trai cậu, lỗi tại bão từ!

Tưởng Bội Ngôn càng cảm thấy cậu thần kinh:

“Toàn xanh thế chẳng hóa Hulk à?”

Phương Lộc Dã bị chặn họng.

Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Hulk nhưng có gương mặt anh trai mình.

“……”

Netizen xem đến đoạn này, nhất là khi thấy Ninh Dương bị đẩy ra rìa, cười lăn lộn:

【Ba người một bộ phim, ông anh vợ không xứng có tên】

【Ninh Dương: Đơn thân độc mã cô lập cả thế giới!】

【Không gian có trạm vũ trụ, nhưng quá chật thì không có chỗ. Anh à, chỗ này vốn không có suất cho anh đâu】

【Ninh Dương: Ai cần xem mắt, nhắn tin riêng nhé (yêu thương)】

Cuối cùng, sau một buổi sáng cật lực, cả nhóm đã hoàn thành xong cái ổ cho mấy bé cún. Còn cẩn thận lót thêm cỏ khô cho êm.

Ba bé cún như hiểu đó là nhà của mình, vừa chui vào liền vui vẻ vẫy đuôi, kêu ư ử nũng nịu.

Ninh Lạc nghe mà tim như tan chảy, giơ tay chọc chọc con cún lông vàng trắng. Con nhóc bị chọc lăn một vòng, lồm cồm bò dậy rồi ôm chặt ngón tay cậu mà cắn.

Chưa mọc răng nên cắn cũng chẳng đau, Ninh Lạc liền đổi tay khác chọc nó:

“Giận dữ ghê ha? Không thèm cảm ơn thì thôi, còn cắn người nữa.”

Ninh Dương đứng bên cạnh, nhướng mày:

“Em cũng thích động vật à?”

Cứ tưởng thằng này chỉ mê tiền với mê sắc đẹp thôi chứ.

Ninh Lạc mắt sáng rỡ:

“Tất nhiên rồi!”

“Em thích nhiều lắm, chẳng hạn như BMW, Land Rover, Jaguar… yêu tới phát cuồng luôn ấy!“

Ninh Dương lựa chọn giữ im lặng một cách lịch sự.

Cảm giác thế giới rộng lớn như này, vậy mà không có lấy một chỗ cho người bình thường đặt chân. Anh ta mong ngóng mãi mới đến hồi kết của số này.

Nhưng vì có khách mời mới, chương trình không thể kết thúc ngay mà kéo dài thêm ba ngày nữa.

Đến lúc thực sự phải rời đi, ai nấy đều bịn rịn không nỡ, chỉ riêng Ninh Dương là tràn đầy háo hức, hai mắt sáng rỡ nhìn về con đường dẫn ra khỏi làng.

Rồi hô to:

“Ninh Lạc, đi thôi!”

Không ai trả lời.

Ninh Dương cao giọng hơn:

“Ninh Lạc, đi thôi!”

Vẫn chẳng thấy ai đáp.

Anh ta quay đầu lại thì thấy thằng nhãi kia đang cười nói vui vẻ với Lộ Đình Châu và Phương Lộc Dã.

Dưới ánh mặt trời, Ninh Lạc tươi cười nhìn Lộ Đình Châu, hỏi:

“Vậy bao giờ mô hình của em làm xong? Lần sau gặp anh có mang cho em không?”

Cậu vẫn chưa quên bản thiết kế mà Lộ Đình Châu cho cậu xem, siêu mong chờ mô hình này luôn!

Lộ Đình Châu xoa đầu cậu:

“Không cần đợi lần sau, lần này về anh mang cho em luôn.”

Ninh Lạc hôm nay không tạo kiểu tóc, tóc mềm mượt, sờ thích cực.

Lộ Đình Châu hơi khựng lại, rồi xoa thêm cái nữa.

Ninh Lạc hoàn toàn không để ý đến bàn tay đã lưu lại trên đầu mình quá lâu, hoặc là đã quen rồi.

Nghe nói mình sắp có hàng độc quyền, cậu hớn hở gật đầu, cười tươi như hoa, ngay cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng rạng rỡ:

“Ừ ừ! Vậy để em gửi anh địa chỉ nhé?”

Lộ Đình Châu mỉm cười:

“Mô hình khá dễ vỡ, dễ bị sứt mẻ. Tiểu Lạc lúc nào rảnh thì anh mang tới cho em.”

Phương Lộc Dã: “…”

Anh à, muốn hẹn gặp thì cứ nói thẳng đi, biểu hiện rõ như thế, anh đoán xem Ninh Lạc có hiểu không?

Ninh Lạc nghiêm túc suy nghĩ:

“Hình như lúc nào em cũng rảnh hết á!”

Lộ Đình Châu:

“Vậy chúng ta hẹn lại sau?”

Ninh Lạc gật đầu lia lịa.

Phương Lộc Dã đấm tay: Haha, đoán trúng rồi, Ninh Lạc đúng là chẳng nghĩ nhiều đến vậy!

Cậu ta nhìn mà thấy thần kỳ ghê. Anh trai cậu ta đầu óc đầy mưu mô, nhiều đến nỗi ai nhìn cũng sợ, thế mà lại bị Ninh Lạc – người não rỗng còn hơn tổ ong – nắm gọn trong tay. Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Ninh Lạc trị được mọi loại người.

Ninh Lạc còn định nói thêm vài câu thì bị người ta xách gáy kéo đi.

Ninh Dương âm u hỏi:

“Chưa nói xong à? Hay em định đi luôn với người ta đi?”

Ninh Lạc giật mình:

“Không được đâu!”

Ninh Dương thấy thế mới đỡ nghẹn.

“Em đâu có ngu! Đi với bọn họ thì ngoài sắc đẹp ra chẳng được cái gì cả. Nhưng theo anh thì khác nha, mỗi tháng tiền tiêu vặt của em cũng phải hơn chục triệu tệ đấy!“

Ninh Dương mặt không cảm xúc:

“…”

Nhắc tới tiền là mất tình cảm nha.

Về nhà là cắt tiền tiêu vặt của em luôn!

Trên đường về, Ninh Lạc vẫn đang nhắn tin với Lộ Đình Châu, bàn xem hôm nào gặp mặt và gặp ở đâu.

Lộ Đình Châu hỏi cậu thích ăn gì, có thể hẹn ở nhà hàng.

Ninh Lạc suy nghĩ một lúc, gửi tin nhắn:

【Cái gì em cũng thích ăn, chọn không nổi luôn á!】

【Lộ: Vậy đi ăn chợ đêm đi? Thích gì ăn nấy.】

【Otaku Lạc béo: Được luôn được luôn!】

Điện thoại của Ninh Lạc có âm thanh gõ phím, “tạch tạch tạch” vang lên liên tục.

Ninh Dương liếc sang, hỏi:

“Em nhắn tin với Lộ Đình Châu đấy à?”

Ninh Lạc:

“Ừ ừ đúng rồi nè.”

Ninh Dương nói:

“Em tốt nhất nên cẩn thận với thằng đó đi. Nếu em thật sự muốn sau này có mười bảo mẫu nam luân phiên đấm bóp vai cho em, thì tốt nhất đừng dính vào tên đó.”

Ninh Lạc ngẩng đầu khỏi điện thoại:

“Hả? Sao lại thế?”

“Khoan đã, đợi đã, sao anh biết em có ý định bao nuôi bảo mẫu nam?“

Không cần đọc suy nghĩ cũng biết, thằng này viết hết cả tâm tư lên mặt kìa!

Ninh Dương khẽ giật khóe môi, chẳng buồn nể nang mà dìm Lộ Đình Châu xuống tận đáy:
“Tên đó bụng dạ còn nhỏ hơn đầu kim, lại thù dai nữa.”

Nói đến đây, anh ta còn cố tình dọa Ninh Lạc:
“Cậu ta có để yên cho em nuôi mấy anh trai xoa bóp đấm lưng không? Đừng có mơ! Có khi tên đó khóa em trong nhà luôn ấy chứ, bắt em suốt ngày chỉ được nhìn mỗi mình cậu ta thôi.”

Tính kiểm soát có mạnh không? Nghe có đáng sợ không?

Ninh Dương nhìn chằm chằm sắc mặt của Ninh Lạc, chỉ chờ cậu nói một câu “sợ quá” để còn tung chiêu tiếp theo.

Ninh Lạc cúi đầu, mím môi, giọng hơi e thẹn:
“Bị nhốt trong phòng kín… chuyện đó cũng hơi quá sức tưởng tượng rồi…”

“Cái này mà viết ra cũng bị kiểm duyệt luôn ấy chứ, ai mà chịu nổi! (xấu hổ vặn vẹo)“

Ninh Dương: “…”
Thôi em lượn đi cho anh nhờ!

Ninh Lạc đỏ mặt cả buổi, đầu óc toàn là những hình ảnh không thể kể về “căn phòng kín”, vừa cắn ngón tay vừa nghĩ ngợi. Đến khi quay sang thì thấy Ninh Dương đã quay lưng lại với mình.

Nhìn bóng lưng thôi cũng thấy giống cây kem đá bào vừa bị dập nát, tan tành.

Ninh Lạc không hiểu sao anh trai lại tổn thương đến thế, quay ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ:
“Ơ? Sao đường này trông không giống đường về nhà nhỉ?”

Ninh Dương chỉnh lại cà vạt, giọng điệu bỗng chốc trở nên nghiêm túc:
“Trước khi về nhà, chúng ta ghé thăm Tổng Giám đốc Tạ chút đã.”

Ninh Lạc im lặng vài giây, sau đó giơ tay hỏi:
“Cái ‘ghé thăm’ này… chứa bao nhiêu phần trăm là hả hê trên nỗi đau của người khác?”

Ninh Dương hừ lạnh:
“Em biết gì chứ, đây gọi là giao tiếp xã hội.”

“Ờ ờ, được rồi được rồi, cái đồ nhỏ nhen thù dai như anh mà đòi đối đầu với Lộ Đình Châu á? Không biết xấu hổ hả?“

Ninh Dương siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh.

Dù gì thì chuyện gì đến cũng sẽ đến, anh ta đưa Ninh Lạc đến bệnh viện huyện.

Ninh Lạc nhìn quanh một vòng, đánh giá cơ sở vật chất ở đây:

“Tạ tổng chắc cả đời chưa bao giờ nằm trong bệnh viện kiểu này, có khi khổ sở chết mất.“

Ninh Dương cười khẩy:
“Coi bộ mạng cũng quý phết đấy.”

Mà Ninh Lạc đoán cũng không sai, lúc này Tạ Kha đang khổ sở đến mức muốn chết đi sống lại. Nằm trên chiếc giường bệnh vừa cứng vừa cũ, chỗ nào cũng thấy bẩn, vi trùng thì đầy rẫy, thậm chí tường còn bong tróc lốm đốm màu vàng.

Kinh khủng nhất là bệnh nhân giường bên cứ cách vài phút lại nôn một trận, cái mùi chua lòm xộc thẳng vào mũi, khiến cả căn phòng ngập tràn hương vị khó quên.

Tạ Kha sắp phát điên rồi nhưng không thể xuất viện sớm, mà mở cửa sổ thì lại nóng bức chịu không nổi.

Nhưng điều khiến hắn gần như bùng nổ là cái tên hỗn đản Tào Cẩm Lưu kia cũng đến thăm!

Ninh Lạc và Ninh Dương còn chưa bước vào thì đã nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ trong phòng bệnh:

“CÚT! Hai người cút hết cho tôi!”

Ninh Lạc liếc mắt nhìn vào trong, ồ, hay nha, ngay cả Chu Kiều cũng có mặt luôn.

“Vậy thì vui rồi đây.“

Ninh Dương gật gù.

Không ngờ đi “thăm bệnh” lại còn có thể hóng drama, thế này là quá lời rồi!

Trước sự giận dữ của Tạ Kha, Tào Cẩm Lưu sợ hắn phát điên mà cắn người, lập tức đứng chắn trước Chu Kiều:
“Anh bình tĩnh chút đi, đập đồ mà lỡ văng trúng người thì sao?”

Lúc nãy mảnh vỡ từ cái ly suýt chút nữa cứa vào tay Chu Kiều, làm Tào Cẩm Lưu giật bắn cả người, bây giờ nói chuyện với Tạ Kha cũng không nể nang nữa.

Tạ Kha chỉ vào hai người bọn họ, tức đến phát run:
“Hai người cố tình đúng không?! Hả?! Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”

Ninh Lạc nhìn mà cười đến run cả vai:

“Há há há há há, xuất sắc! Quá xuất sắc!“


Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com